tập thơ: gửi hương cho gió (1945) - xuân diệu

  1. Xuân Diệu

    Bài thơ Gửi hương cho gió - Xuân Diệu

    Bài thơ: Gửi hương cho gió Nhà thơ: Xuân Diệu Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm Đem gửi hương cho gió phũ phàng! Mất một đời thơm trong kẽ núi, Không người du tử đến nhằm hang! Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều, Là truyền tin thắm gọi tình yêu. Song le hoa đợi càng thêm tủi: Gió mặc hồn hương nhạt...
  2. Xuân Diệu

    Bài thơ Lời kỹ nữ - Xuân Diệu

    Bài thơ: Lời kỹ nữ Nhà thơ: Xuân Diệu Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa; Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi. Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời; Khách không ở, lòng em cô độc quá. Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả, Tay em đây, mời khách ngả đầu say; Đây rượu nồng. Và hồn của em đây...
  3. Xuân Diệu

    Bài thơ Buồn trăng - Xuân Diệu

    Bài thơ: Buồn trăng Nhà thơ: Xuân Diệu Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ; Thương ai không biết, đứng buồn trăng. Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng. Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, Bao giờ viễn vọng đến bây giờ. Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc; Đêm ngọc tê ngời...
  4. Xuân Diệu

    Bài thơ Nguyệt cầm - Xuân Diệu

    Bài thơ: Nguyệt cầm Nhà thơ: Xuân Diệu Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh, Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần. Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm! Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân. Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh; Lung linh bóng sáng bỗng rung mình Vì nghe nương tử trong câu hát Đã chết đêm...
  5. Xuân Diệu

    Bài thơ Lời thơ vào tập Gửi hương - Xuân Diệu

    Bài thơ: Lời thơ vào tập Gửi hương Nhà thơ: Xuân Diệu Tôi là con chim đến từ núi lạ, Ngứa cổ hát chơi. Khi gió sớm vào reo um khóm lá, Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời. Chim ngậm suối đậu trên cành bịn rịn, Kêu tự nhiên, nào biết bởi sao ca. Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín; Khúc huy...
  6. Xuân Diệu

    Bài thơ Dại khờ - Xuân Diệu

    Bài thơ: Dại khờ Nhà thơ: Xuân Diệu Người ta khổ vì thương không phải cách, Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người. Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi, Người ta khổ vì xin không phải chỗ. Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó! Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương. Vì thả lòng không kiềm chế dây...
Top Bottom