Nguyễn Thành Sáng
Well-known member
NÓI VỚI NGƯỜI YÊU XƯA
Trăng kia ngỡ đã sớm tàn
Nào hay gặp lại hồn vàng của trăng...
Ôi! Thu Lan! Em hỡi! Hỡi nàng
Đêm héo hắt, hồn nàng về đây
Giờ em héo héo, gầy gầy
Nhưng tình vẫn vậy, đủ đầy như xưa...
Những giọt sương đong đưa trên lá
Má em xanh, lã chã dòng châu
Nỗi buồn héo hắt u sầu
Nhìn người bạn ngọc, anh đau đớn lòng
Ánh trăng trong, một vòng trăng mộng
Gió khung trời lồng lộng năm xưa
Chiều tàn, phố vắng, người thưa
Tình anh năm cũ, giờ xưa mất rồi
Dạ bồi hồi, đầy vơi rung cảm
Nhắc chuyện qua thảm đạm đêm nay
Ngoài trời thoang thoảng lắt lay
Tình tan dĩ vãng, ngỡ nay chẳng còn
Thuở trăng son soi tròn tình tứ
Cá không gian ánh toả ngập bầu
Lan ơi! Em hỡi! Năm nào
Mà nay rũ rượi, lệ trào mắt em...
Em có hiểu nỗi niềm tha thiết
Tấm chân tình da diết anh trao
Chứa chan ấm áp, ngọt ngào
Âm thầm anh kết trọn vào tình em
Trăm mối chỉ mịn mềm, đằm thắm
Cố giữ gìn, thăm thẳm con tim
Định ngày kết nghĩa, xe duyên
Nào đâu tan nát, thuyền quyên lỡ làng
Cõi lòng anh, ánh vàng lụn tắt
Nấc ngỡ ngàng, khoảnh khắc chìm sâu
Biết bao kỷ niệm tuôn trào
Mộng tình chăn gối, ngàn đau đoạn đoài...
Anh nuốt hận, nhìn trời mây giạt
Chuyện gió trăng như nhạc qua cầu
Cầu em nhịp ngắn làm sao
Nhạc anh réo rắt, để sầu mà thôi...
Thu Lan hỡi! ngỡ đời bội bạc
Nào hay đâu bản nhạc tình xanh
Lòng em vẫn đượm trong ngần
Đậm đà mãi đó mà anh không ngờ
Cây đổ ụp, xác xơ cành nụ
Ngọn phong cuồng vần vũ đảo điên
Để rồi tróc gốc, ngả nghiêng
Hồn em tan nát, triền miên ngậm ngùi...
Trăng đêm nay sáng soi vạn vật
Cuộc bi thương, dằn vặt đẩy đưa
Đêm nay chàng đã hiểu chưa
Tình em vẫn đượm ngày xưa với chàng?
Giữa trái tim luôn hằng ấp ủ
Có ngờ đâu cảnh dữ phũ phàng
Khiến hồn em bị nát tan
Bâng khuâng nuối tiếc, muôn ngàn khổ đau
Cảnh dang dở để sầu muôn thuở
Nay ngọn ngành, đã rõ nguồn cơn
Nỗi lòng khắc khoải, héo hon
Lệ tình anh nhỏ, hết còn hờn em...
Thuyền năm cũ về miền bến mộng
Nào hay đâu gió lộng lật thuyền
Khiến cho lỡ nhịp cầu duyên
Nay đà thấu hiểu, vạn niềm xót xa
Để giờ đây ngân nga nghẹn trái
Cuộc địa đàng, tình ái trần gian
Xuôi chi đứt sợi tơ đàn
Ngậm ngùi tan nát, võ vàng khổ đau
Rỉ rả điệp dế sầu nức nở
Chuyện tình xưa đã lỡ vậy rồi
Em ơi! Giọt đắng cuộc đời
Lá lay cay nghiệt xem thời phù vân
Thu Lan hỡi! Giờ mang thân phận
Vợ của người, trĩu nặng nợ vương
Xin đừng để dạ luyến thương
Làm tan đạo sống, trăm đường chớ nên
Cõi bát ngát, bồng bềnh sóng nước
Cánh lững lờ lần lượt dần xoay
Thênh thang xuôi chảy đó đây
Cũng dòng luân chuyển, mãi hoài vậy thôi
Em ơi! Lỡ kiếp nầy rồi
Tình ta còn đó, duyên thời còn đây
Chung trà em rót cho đầy
Nghĩa tình gắng giữ, chớ thay đổi dời
Cuộc đời hãy sáng vầng soi
Kiếp sau anh hẹn một lời với em.
30/9/2016
Nguyễn Thành Sáng