Tu hú trại tập trung

Van Batio

Well-known member
Trong đêm thấy gì

Trong đêm đen ta thấy gì
Chẳng gì cả ngoài màu tri
Ta vội vàng vẽ lên vách
Điều ta thấy bằng tinh thần


Thức thu tiên

Thức thu tiên thể hiện bây giờ
Bên khung cửa vẽ những làn mây
Thức ùa về ảo mộng chuếnh choáng
Thức cũng ta, say suốt đêm nay


Căn nhà máu

Trong căn nhà máu
Nhuộm đỏ hồn ai
Chỉ có tâm tư
Là còn vô sự


Người đi hoang

Kẻ biến mất trong không gian
Xây dựng lại mối duyên đời
Làm nổi bật những họa tiết
Ngợi ca anh, người đi hoang


Không thể đoán định

Hữu tình hay vô tình
Chỉ là viền câu chữ
Cho người nắm sắc thinh
Còn tâm mãi vô vàn


Tâm tư bình thường

Ngủ hết trăm năm
Đến kỳ tỉnh dậy
Thấy nhành hoa xinh
Trên bến thuyền tình

Tâm tư điệp ngữ
Chẳng kể sâu dày
Chỉ như tiếng vọng
Của loài đi hoang


Lội sông, salvadonia

Lội sông, salvadonia
Em hỏi, anh có vui gì
Ấy chuyện thường ngày, hay chiêm bao
Anh cười và đáp
Thấy ướt, và thấy tình mình ươm hoa


Dấu chân macedonia

Khởi nguyên, một hòn đá nhỏ dạt vào bờ sông xanh

Dấu bàn chân macedonia
Dấu hiền hòa, in lên biển sâu
Gọi đâu đây hình hài tản mác
Gọi tình ta, một thuở hoang đường


Bên kia salvadonia

Bên kia sông salvadonia
Một góc nhìn thưởng trí đã xảy ra
Vụ nổ quang lâm như sáng thế
Ta chết tan tành giữa triền khơi


Con sông tưởng tượng

Những con sông trong trí tưởng tượng
Dậy sóng
Xô bờ
Triều dâng
Viết hàng triệu câu thơ
Tặng người tình trăm năm


Khúc trăng rằm

Viết thơ lên mặt trăng
Bước vào khái niệm chết
Gảy một khúc trăng rằm
Say nồng với tình yêu


Trí điệu thiền

Trí khôn nằm tại điệu
Người con gái nhảy thiền
Ôm ấp một cành mây
Học đếm một hai ba


Giấc mơ nhiệt thành

Giấc mơ về sự tử tế
Tôi bay vào không gian bao la
Trời đón tiếp tôi nhiệt thành
Tôi cười niềm sơ khai


Vọng sai

Muôn điều phóng túng
Có giữ được nhau
Qua một kiếp người
Hay là vọng sai

Ánh trăng bên cửa
Trèo lên mái nhà
Vụt bay đi mất
Chỉ còn màn đêm


Không trú xứ

Họ bảo tôi hãy ra khỏi trú xứ
Nhưng họ nào có ngờ rằng
Trước nay tôi không hề có trú xứ
Tôi luôn sống trong lung khởi không gian


Họa biền tích

Đọt hiền thi ngai vụng nở trên cung họa biền tích
Giọt châu diên trầm phụng thể nghênh đón ai bây giờ
Tiếng vân phách huyền ưu diệu phối dung mai từ tận nhịp
Tung góc trời lên mây, lùa vào biên kiến thai phôi tịnh tình đàn lưu linh


Bay vào không gian

Bay vào không gian
Làm một bài thơ
Tặng con kiến đỏ
Và loài rong rêu

Bay hết các viền
Chỉ chừa lại một
Khoảng trời nho nhỏ
Cho cánh diều bay


Phong nhã ca

Các loài phù hoa tự tình phong nhã ca
Nhảy múa trên thang bậc thềm đàn diệu h.oàng mai
Có ánh chớp nhật, ánh dương thi vàng rực, và ánh tràng an mị kiến
Khiến cho ta không còn nhận ra nữa, đây là tục, hay tiên hình



Quyển sách chết

Đây là quyển sách chết
Miêu tả cách sống đời
Nhưng vấn đề của nó
Là không thể thưởng hoa
 

Van Batio

Well-known member
Hạnh nghị

Tôi hỏi goá phụ đầu xanh
Vì sao khóc giữa trời nhật
Để mưa tuôn đôi dòng lệ
Nhạt nhoà trôi biển phù tang



Niệm sinh

Anh trầm ngâm tự hỏi
Những cung đường thiện tuệ
Là để tròn bước ai
Khi xa mắt môi đó
Trên thang bậc thềm đàn
Nghe thán cao da diết
Nhưng thật ra bỏ dở
Giữa lưng chừng liêu xao



Nhớ Trưởng Phùng hội

Xưa kia ở chốn ngục tù
Trác khoa mô vũ vần thù thi ngai
Đàng ngoài điển bá liêu trai
Đàng trong miên tập tứ đài ly tha

Có người lữ khách đường xa
Hỏi han câu chuyện thật ra thế nào
Thưa rằng tôi ở rất cao
Đếm sao vô tận tràn vào chiêm bao



Tàm phương

Anh đâu nào biết trên đời
Ở ngay thân phận có trời hoang liêu
Bàn chân bước nhịp phiêu diêu
Tầm tay khoảng cách màu xiêu ly hình

Anh đâu nào biết tượng thinh
Cỏ cây dung dị vô tình quanh đây
Trần gian ánh mắt đong đầy
Triều nguyên bất chợt một ngày xa xăm



Lời ghi trên mộ bia

Hỡi người khách lạ hãy nhớ đây
Không ai xa lạ nơi chốn này
Trước kia ta cũng như người vậy
Người sẽ như là ta hiện nay


Mường tượng

Rồi một hôm thiên hạ đem anh về
Nằm ngoan nhiên như sáng suốt đến nay
Một hư chiều, một vùng riêng mở rộng
Diên kha hót và độ chí pha duyên
Ngàn tiếng họa vó ngôn xuân mở gót
Đây là nhà, là cửa giác minh châu
Anh tìm thoát qua gió đưa lan tỏa
Dưới không gian tuyệt diệu diễm nghiêm phần
Vì lẽ đó anh quên mất đường đi
Với ly tao và xác nắng trên đầu
Anh nhìn lại vào phi lao khánh thực
Rồi chìm đắm thưởng lặng trong vinh quang



Bóng thần

Đoá hoa đồng nội em cầm
Mở mang bờ cõi hương thầm mộng tiên
Màu huyền la giới oai phiên
Thoát na vô tận phố triền triều dâng
Áng sơn kiết trí nghìn lần
Toả nghi siêu ngã tột phần diệu tâm
Đường vào triệu kỹ quang lâm
Tàng xuyên bố thức trăng rằm một đêm



Cúc Quyên

Có khi nào em gảy
Một bản thiện tình ca
Âm tứ thánh nhiệm màu
Và triều châu dựng dậy
Bao tư niềm đoạn ngôn

Có khi nào em hay
Bờ mi che sớm tối
Cái thấy khuất mù thuyền
Con đường mưa đứt quãng
Nay ở tận miên man

Có khi nào ta gặp
Lại một quãng đời xưa
Với tranh thêu và bụi
Đóng ở mỗi khuôn cành
Bông vẫy điệu nhiên thanh

Có khi nào ta mơ
Vạn vũ khúc dập dìu
Cung tao đàn xao xuyến
Điệp vấn đáp bồi hồi
Trời tưởng thưởng sinh linh


Ký ức Uluru

Một chiều người dạo đản Uluru
Chỉ một mình
Quên đi mù thuyên góc phố
Gạt bỏ miệng uý sa vương
Chẳng giữ hư phồn

Bài thán ca diên thuý
Mây triết, thụ tạo vui mừng
Thở đức chiên, hương đàn tề tụ

Đá đỏ hồng tâm!
Bước ngỡ rền vang!
Đồng xanh nghinh thức!
Tiếng âm la vàng!

Nằm yên hoà hợp
Nghe miền thả hướng
Có gì sánh bằng ấy
Trung tưởng thuyết ngần
Kể cả những buổi Chez Sovan
...

Và em ạ
Thượng đế vốn huy hoàng
Cho đến mãi về sau
Trong tín dạng ban sơ

...

Vô cùng
...




Tịnh táng

Bước vào từ ngẫu điêu linh
Tà phiên tức uẩn mộng hình tưởng ma
Thường niên xúc tánh trăng ngà
Đường xiêu bóng tựa gió đà triện du

Điệu chào thúc phẩy nghiêng thu
Tư âm thiếc phách lã lừ trụy nguyên
Điền la son giáng tục huyền
Hồn ca thức nhảy lạ miền chi nghi



Ngữ tánh đày đọa

Một cuộc triển lãm trên sông Lệ Hằng
Người đi, kẻ đứng lại
Có nhiều quan điểm được ném xuống,
Cũng như ngờ vực
Một thang dân rảo bước, tách ngoài vòng trục
Tiếng khóc đủ làm cho ly sinh chú ý
Khi giỗ giành và an ủi, được cho hay
Tôi không thấy gì ngoài ngữ tánh
Bị hành hạ bởi triết lý tư duy
Vì ban đầu thản đế biết chân thực
Là thiện mỹ, hoà điển trí muôn vương



Giải thoát - Detachment

Giải thoát tôi khỏi những điều phiền muộn
Và khi đó, tâm tôi là cánh rừng
Vòng đất đá, sỏi viền cây hoa
Sự tĩnh lặng, sự diệu bày, sự tha tri

Giải thoát tôi khỏi những khổ bi sầu luỵ
Và khi đó, tâm tôi là cánh diều
Vút bay trong gió chiều vô lung
Sự thản thiện, sự tột miền, sự tự do



Phút chốc

Trong phút chốc, ta chết đi
Bởi vì sao, em biết không
Chả bởi chi cả, hỡi tôi
Sự như lá rơi trên cành
 

Van Batio

Well-known member
Thắng cảnh

Những đồi quy tụ điển hoa
Dọc ngang huyền thể diệu đà bước ngân
Đá say trên đỉnh thượng tầng
Thùy quang đối ngẫu bóng vần mây bay

Trần tình ngự ở bàn tay
Mồ nguyên xác lá đợi ngày tái sanh
Tâm tư chẳng rõ trọn vành
Đường cong thiết ngữ đầu cành chân ly


Lời tiêu tao

Bây giờ tôi đứng lại đây
Với đầy đủ trí lưu đày trở ngôi
Nhưng ôi hương chết thật rồi
Mình tôi goá bụa giữa lời tiêu tao



Anicca
Trên một vệt của ly tao
Ta thấy xác nắng nằm ngả nghiêng
Còn lại gì sau cái chết
Hay là tiếng thở của hình dung



Cuộc đời mới

Như một triện tối xa bờ trong đêm đen
Tôi nhìn lại, không thấy gì ngoài lệ thư
Màu và sắc, trôi theo nguồn hoàng tuyệt
Từng góc thức nhỏ, mở ra triệu hình dung

Như một cõi phiền nay trôi xa mồ tăm tích
Tôi nhìn lại, không thấy gì ngoài cơ dung
Từng cái chết nhỏ mở ra cuộc đời mới
Nơi chân trời, một thiện phước rộng vòng tay



Darkness is pure
Bóng tối là thuần tịnh
(Bản full 5 khổ)

Định nghĩa thế nào về màu đêm
Từng chu huyền sáng phiêu mất rồi
Còn lại chút tờ se rất mỏng
Thiên hà bầu bạn với hình nhân

Triền mở phía trước là trùng miên
Vòng trôi khuất sâu chờ đợi miền
Hoà chung tiếng thanh vần tại điệu
Cơ hồ kì lạ, tiến về đâu

Triều áng lưỡng nghi, chấp nhặt hồn
Màn tối tưởng tri, mơ thiết ngâu
Hàng chân phước sa la bỏ dở
Nghiêng bước thiền điệp thán cung mi

Nhịp khởi ánh thức nơi tinh thần
Cái nhìn hồng liên lời đầu vọng
Thiều tăm tích, trôi xa bến cũ
Theo cội nguồn, biển cả hoài dung

Tìm ở góc nhỏ một cành hoang
Đường ngã liêu xiêu ta thấy gì
Bóng người thi lao qua dĩ vãng
Và làm lại cuộc tuyệt thần tiên

Bài darkness 3 khúc giữa làm kiểu diễn dịch. Tùy độc giả chọn. Tao vẫn muốn gọn, đầu cuối, 1-5



Trùng dương
(Vô xứ nhị thần)
(Ko có xứ cụ thể để kể, để tả, 2 thần, thần khí yêu nhau, vô biên => vô xứ nhị thần)

Anh hiểu rằng từ một bờ cát trắng
Đã tạo nên ngàn tự tánh dung môi
Khơi tri hồ mùa đầu tiên lấp diện
Theo ngôi lời vòng khép chặt đôi mi

Từ khởi trí thi đàn vang thiện khúc
Kể em nghe qua rất mực buồn vui
Em có nghĩ những điều đơn dị ấy
Là thật ra toàn vẹn hết tâm hồn




Ly tao trong thế giới

Ly tao trong thế giới u mê này
Tận cùng tiếng thét phủ trùng đại dương
Ngay bây giờ đây, trên miên trường hoài lộ
Khải dĩ vẽ lên một dung hình thuỵ quyên
Ta không thấy được trò chơi ký ức
Từng bước xoay ngược vòng trở lại kiếp man di
Ý thức đánh rơi từ một lần thua cược
Với cuộc chếnh choáng đại mộng thần hoang du



Giấc hoài vọng

Một giấc ngủ đã qua bao mùa hoài vọng
Người nằm đây hồn chờ ai trên thiên giới
Ta chờ ai trong cõi đời đầy ưu tư
Hỡi những kẻ tìm hạnh phúc ở trời âu



Thế giới vọng tưởng - illusional world

Ta lạc vào thế giới vọng tưởng
Triều nguy nga phát tiết anh đài
Cơn say lời lẫm liệt hoa lư
Còn lại gì hay chỉ màu ma

Bao kẻ điên thường không biết dừng
Mộng lảo đảo như huyền châu dung
Ánh trăng tàn gương treo huyễn ảo
Đây là đâu giữa những niềm riêng



Dư âm đồi xuân

Một màu đen sơ sài
Một phông nền đã cũ
Ai trả lại cuộc đời
Đánh mất bởi triều nghi

Điều gì còn giữ lại
Giữa vô số hư biên
Con sóng đi xa bờ
Trôi ra biển phù sinh

Mặt nào là mặt nào
Mắt nào là mắt nào
Môi nào là môi nào
Ôi những cuộc dở dang

Cung thiền bích vỡ vụng
Trên con đường viễn lý
Dư âm giữa đồi xuân
Nơi bóng người đi hoang



Khoảnh khắc

Tôi nhớ lại từ một phút giây
Thân tôi đau, tâm tôi định tĩnh
Khoảnh khắc ấy, tôi nên bất tử
Tan biến đi, chẳng giữ lại gì



Anicca
Tôi thấy vô thường như một vị thầy
Một vị thầy truyền tâm pháp

Đây là những điều minh bạch
Đây là sinh
Đây là già
Đây là bệnh
Đây là tử

Không ai được phép quên



Tàm phương

Anh đâu nào biết trên đời
Ở ngay thân phận có trời hoang liêu
Bàn chân bước nhịp phiêu diêu
Tầm tay khoảng cách màu xiêu ly hình

Anh đâu nào biết tượng thinh
Cỏ cây dung dị vô tình quanh đây
Trần gian ánh mắt đong đầy
Triều nguyên bất chợt một ngày xa xăm



Phổ eng bài tàm phương

Glimpse

I never know
Right in this life lies a solitary sky
My walk is trembling
The tender gaps, blurred colors; every pigment falling apart

I never know
Statues are always silent
Stay nonchalant grasses and flowers
All eyes are seemingly overloaded
The pure tide one day goes far away


Glimpse có vẻ chưa nói lên dc cái khoảng khắc nhận ra kèm chút tự ngộ. Nó có vẻ đơn giản là cái nhìn thoáng qua. Nói chung ko ảnh hưởng nhiều. Tùy độc giả chọn từ kc, thay tiêu đề
 

Van Batio

Well-known member
Hiểu cái chết

Liệu rằng anh có hiểu được cái chết
Tinh thông như một vị thầy, thiện nghệ
Cái chết, evanescent
Nơi chấm dứt mọi cuộc chơi
Mọi hiện hữu mê lầm hoang tri
Ô anh chưa bao giờ hiểu
Vì mỗi lần tôi hỏi
Anh đều quay lưng đi



Giải cứu du định đề
(Thu ngữ ca)

Những du định đề dần trở nên thường nhạt
Tôi tự hỏi
Liệu rằng có lối thoát nào cho mục vụ này
Thật hay đùa, tinh anh ca
Đôi tay ta đã đan chặt lại, vẫn chẳng tìm thấy tiếng nói chung

Điều gì còn giữ lại giữa muôn vàn sắc vị minh khai
Đêm sẽ qua, và bình minh ngay chờ đón nhận
Đến thưa rằng
Có lẽ nào, chỉ là đơn giản thế
Cơn thanh ý không mời gọi gió lùa
Buông đôi tay, và hiện đời tự do



Trôi dạt

Tôi đang trôi trên khuôn hình lạc nhịp
Lạc giữa cơ đồ phách lỗi đâu đây
Hoảng thức nói rằng, kẻ tiêu tao khác gì một mù sương hợp phức
Kẻ đã thách đố, sinh diệt giữa những trùng biên xanh liêu
Điều này lạ hay không lạ, khi xét đến
Có bao giờ anh thấy, một triện tối xa bờ sẽ quay lại
Hay là đi xa mãi, khuất dương tuyệt mù thinh ly



Dấu thời gian

Dưới bóng thời gian liệu có tồn tại
Một góc phôi sinh trải đủ nơi này
Làn hơi ấm trở dài trên từng thớ
Mỗi bóng tờ là tràng hạt nguyên tiêu

Ngày lỗi hẹn hay là ta lỗi bước
Đem nắng vàng khép gửi vào lặng thinh
Đôi bàn tay nan kéo gam màu mộng
Một buổi nọ bay khắp khung trời hồng



Nhắn gửi samantha

Samantha
Nàng ko thể với lối lý luận đó,
Làm nên một cuộc tuyệt thần tiên
Nàng hãy hát lên bằng tịnh thuý phúc lôi quang nguyên
Nàng hy tạc những kẻ cơ hồ bằng diêm mây bén lõi
Nàng tha thứ và thoạt triền ngân du trên cung tri bờ cõi
Nàng thư thả buông gót hình mẫn thức hoa uyên
Để tự do réo tên nàng bên suối gọi
Để đề hồ nay còn mãi dấu tích tha nhi
Có lẽ nào đấy, rồi nàng hỏi ta, với đôi chút ngần ngại
Việc này có nghĩa chi, và ai sẽ chịu trách nhiệm
Xin chàng hãy chỉ ra cho thiếp thấy
Một giới hạn khả dĩ của huyền tập thi khung
Ta bảo rằng:
Chớ nên nghi phiến, chất phụng tác chẳng thể trùng sinh
Kẻ bức bách vốn dĩ muôn đời không thật có
Kể dâng hiến mãi trọn đời chỉ hiến dâng
Đôi mắt y cháy đỏ niềm tràn huyên thâm mẫn trí
Đôi chân y lảo đảo đến bến bờ nhật trị
Đầu lưỡi y không ngừng sục sạo các giác vị nguyên sơ
Hoặc là để cho nó bay màu phá lệ
Hoặc là để cho nó tự tồn năm qua
Hoặc là biết nó với thâm tâm ta và

Ô không, hoặc là ta đã quá lời
Hoặc là nàng đơn giản
Phất đi chiếc đầm này
Và hoạt nhiên không chút thừa tác
Để người ta nói rằng
Người này tạo ra thơ



Trùng dương
(Vô xứ nhị thần)

Anh hiểu rằng từ một bờ cát trắng
Đã tạo nên ngàn tự tánh dung môi
Khơi tri hồ mùa đầu tiên lấp diện
Theo ngôi lời vòng khép chặt đôi mi

Từ khởi trí thi đàn vang thiện khúc
Kể em nghe qua rất mực buồn vui
Em có nghĩ những điều đơn dị ấy
Là thật ra toàn vẹn hết tâm hồn



Cảm nghiệm

Đó là một trạng thái lạ lùng
Khi tôi chạm vào vệt mật nắng này
Với mùi thinh hăng và thúc phận
Điều gì làm cho ra lẽ như thế
Mọi câu hỏi đều nằm ở hình ngôn
Tiếng rền vay mượn trên hiên trời tự trí
Giọng trầm nơi thi vườn nhạc chữ diêm sinh
Khung bao la sao giang tay hết nổi lời
Tôi biết cái chết lắm khi thiện tại
Và xây lại đây cội rất nhiều



Đi lạc

Từ một buổi bước chiêu liêu trên miền cát
Người lạc vào miền tánh ngỡ hờ hững đâu đây
Đôi mắt người đày đoạ rưng rưng ngày đêm khóc dở
Đôi chân người rã rêu đi đến bờ già lam ly khai
Đã biết bao nhiêu triện tánh bên đời lẻ bạn
Và bao mùa khất lỗi lần hồi khắc khoải trông mong
Ai sẽ vén lên bức màn bí mật
Hoặc tất cả chỉ còn lại mặt lệ thư khung



Bài thơ diệu

Vô song, một bài thơ diệu đã để lại đời
Tôi sẽ làm gì với nó
Một loạt những chấm nhỏ này
Đã tạo nên những nhục chữ thân yêu
Ồ không, thưa bằng hữu
Nếu cho rằng triện tánh được để đạt
Chẳng khác chi một trò đùa hư phai



Sức mạnh của ly khai

Chẳng thể gọi đây là mục vụ
Tách gỡ, detachment
Một dấu lặng không cần thi triển
Nói rằng anh đã thấy
Sức mạnh của ly khai



Ảo vọng

Ảo vọng, châu kim mai
Tôi không thể nhìn thấy
Dưới lớp tăng già lam
Những đòn thù huy biến
Mộ điệu và si mê
Vết thương đau phồng rộp
Cây chết không một lời




Thức tỉnh

Có cây bờ nào mà không chết
Đêm dài qua chỉ còn lại vết sương mờ
Đợi chờ gì trong quá khứ điêu thinh
Đến nghe gì những bức tượng lặng thinh

Đôi tay ta đan lẩy bẩy nhịp chờ thiền
Đôi chân trần mang hi vọng vào miền tối bao dung
Những ánh nhìn trở nên se sát lại
Những đồi hoa đẹp bỗng hoá hư vô
Những câu hỏi cũ không lời giải đáp
Một điểm dừng là tất yếu trong ta

Này bằng hữu, hãy thức tỉnh
Không một ai có thể cứu lấy anh
Ngoài chính bản thân anh, ngay lúc này



Sóng vỡ

Sóng vỡ ra từng hạt li ti
Còn lại niềm ước lệ mi du
Việc như thể có cũng như không
Cho một lần gột rửa tâm tư




Đơn tâm
(Mộc quận)

Người đi tìm gió bay mất rồi
Còn lại khoảng trống nối mi ai
Đôi mắt em thơ dần bé lại
Thu vào giọt lệ buổi chiều đông

Người đi tìm mưa bụi nhạt nhòa
Dưới làn thẩm tách dấu trăng treo
Chẳng hay hôm qua trời đất rũ
Giọt sương đọng lại giữa sa mờ



Phiếm cung

Làm thơ trên phiếm cung
Uống rượu tình tràng an
Say một giấc thuyền đài
Phàm luận mộng lưu ly




Thức mộng điệp

Thức mộng điệp viễn du
Thức tâm tình với người
Những chuyện ngày xưa ấy
Và bây giờ còn đâu

Thức sa đà trên mây
Tìm trăng gió hôm nào
Tìm khắp trời cuối đất
Chỉ thấy mộng bên đời
 

Van Batio

Well-known member
Chiều minh bạch

Em hứa sẽ yêu anh vào một chiều minh bạch
Nhưng em ạ, sẽ không có chiều minh bạch nào
Từng cơn gió sẽ tát vào mặt chiều đông tội nghiệp
Khiến nó trọng thương và đổ gục dưới thang bậc thềm đàn

Vậy nên để ngăn nó thành một chiều u ám
Em hãy yêu anh ngay bây giờ




Hỏa diệt

Trên triền cánh áng lượn quanh
Thiên thai sát hại trúc vành diệu my
Đằng na mở chết hồi gì
Rút kình tiêu nhụy trùng bì như lai

Bút khai tử địa chi mai
Trầm tung niết trí hoán ngai mị vòng
Đêm nằm quyến lộng mưa bông
Góc tàng thuyên các ngoảnh lòng nghi tâm




Dạ khúc ca
(Lệ thư đông âu)

Tôi không nghe
Cũng như thấy
Thảy những gì thế gian làm
Nhưng này
Tôi đã nghe
Và tôi thấy
Tiếng khóc của những dòng lệ thơ
Tiếng khóc kham cầu sự giải thoát
Đang đợi ai như thế

Bạn hỡi, có biết chăng
Rồi một tiếng lặng, sẽ dẫn ta đến nhau
Trong đêm huyền, lệ đi vào tâm trí
Cốc được đầy, một lần nọ, lệ lại an vui
 

Van Batio

Well-known member
Tàm phương

Anh đâu nào biết trên đời
Ở ngay thân phận có trời hoang liêu
Bàn chân bước nhịp phiêu diêu
Tầm tay khoảng cách màu xiêu ly hình

Anh đâu nào biết tượng thinh
Cỏ cây dung dị vô tình quanh đây
Trần gian ánh mắt đong đầy
Triều nguyên bất chợt một ngày xa xăm


Trùng dương
(Vô xứ nhị thần)

Anh hiểu rằng từ một bờ cát trắng
Đã tạo nên ngàn tự tánh dung môi
Khơi tri hồ mùa đầu tiên lấp diện
Theo ngôi lời vòng khép chặt đôi mi

Từ khởi trí thi đàn vang thiện khúc
Kể em nghe qua rất mực buồn vui
Em có nghĩ những điều đơn dị ấy
Là thật ra toàn vẹn hết tâm hồn


Darkness is pure
(Bóng tối là thuần tịnh)

Định nghĩa thế nào về màu đêm
Từng chu huyền sáng phiêu mất rồi
Còn lại chút tờ se rất mỏng
Thiên hà bầu bạn với hình nhân

Tìm ở góc nhỏ một cành hoang
Đường ngã liêu xiêu ta thấy gì
Bóng người thi lao qua dĩ vãng
Và làm lại cuộc tuyệt thần tiên


Đơn tâm
(Mộc quận)

Người đi tìm gió bay mất rồi
Còn lại khoảng trống nối mi ai
Đôi mắt em thơ dần bé lại
Thu vào giọt lệ buổi chiều đông

Người đi tìm mưa bụi nhạt nhòa
Dưới làn thẩm tách dấu trăng treo
Chẳng hay hôm qua trời đất rũ
Giọt sương đọng lại giữa sa mờ


Căn nhà máu

Trong căn nhà máu
Nhuộm đỏ hồn ai
Chỉ có tâm tư
Là còn vô sự


Người đi hoang

Kẻ biến mất trong không gian
Xây dựng lại mối duyên đời
Làm nổi bật những họa tiết
Ngợi ca anh, người đi hoang



Tâm tư bình thường

Ngủ hết trăm năm
Đến kỳ tỉnh dậy
Thấy nhành hoa xinh
Trên bến thuyền tình

Tâm tư điệp ngữ
Chẳng kể sâu dày
Chỉ như tiếng vọng
Của loài đi hoang



Khúc trăng rằm

Viết thơ lên mặt trăng
Bước vào khái niệm chết
Gảy một khúc trăng rằm
Say nồng với tình yêu


Trí điệu thiền

Trí khôn nằm tại điệu
Người con gái nhảy thiền
Ôm ấp một cành mây
Học đếm một hai ba


Vọng sai

Muôn điều phóng túng
Có giữ được nhau
Qua một kiếp người
Hay là vọng sai

Ánh trăng bên cửa
Trèo lên mái nhà
Vụt bay đi mất
Chỉ còn màn đêm


Tảo mộ

Tảo mộ vào bình minh
Thấy người vẫn còn đó
Dung dăng và cười đùa
Rồi bơi ra biển khơi

Tôi định dừng hỏi người
Lúc này thế nào rồi
Nhưng nhận ra người vẫn
Hạnh phúc rạng ngời thôi



Cận niệm

Đi vào bụi cây
Nhớ lời mẹ dặn
Đừng ở quá lâu
Một nơi nào đó

Dù đẹp hay xấu
Sẽ thành như nó
Vĩnh viễn không về
Như ban đầu được

Tôi chợt nhận ra
Đi vào bụi cây
Ở lâu trong đó
Sẽ hóa thành cây

Trông đẹp tự nhiên
Nhưng khô cằn quá
Chẳng đi được nữa
Thăm non lên ngàn

Tôi liền ghi nhớ
Đi vào bụi cây
Ở một chút thôi
Mình vẫn làm người




Không trú xứ

Họ bảo tôi hãy ra khỏi trú xứ
Nhưng họ nào có ngờ rằng
Trước nay tôi không hề có trú xứ
Tôi luôn sống trong lung khởi không gian



Bóp nát tư tưởng

Ô này bằng hữu
Ví như đây là tư tưởng của tôi
Và anh ra sức bóp nát nó
Nghe hệt như một cậu chuyện đùa quá lố
Khi anh tuyên bố chắc nịch
Rằng mình sẽ bóp nát không khí vậy



Quyển sách chết

Đây là quyển sách chết
Miêu tả cách sống đời
Nhưng vấn đề của nó
Là không thể thưởng hoa




Hạnh nghị

Tôi hỏi goá phụ đầu xanh
Vì sao khóc giữa trời nhật
Để mưa tuôn đôi dòng lệ
Nhạt nhoà trôi biển phù tang




Nhớ Trưởng Phùng hội

Xưa kia ở chốn ngục tù
Trác khoa mô vũ vần thù thi ngai
Đàng ngoài điển bá liêu trai
Đàng trong miên tập tứ đài ly tha

Có người lữ khách đường xa
Hỏi han câu chuyện thật ra thế nào
Thưa rằng tôi ở rất cao
Đếm sao vô tận tràn vào chiêm bao




Lời ghi trên mộ bia

Hỡi người khách lạ hãy nhớ đây
Không ai xa lạ nơi chốn này
Trước kia ta cũng như người vậy
Người sẽ như là ta hiện nay




Mường tượng

Rồi một hôm thiên hạ đem anh về
Nằm ngoan nhiên như sáng suốt đến nay
Một hư chiều, một vùng riêng mở rộng
Diên kha hót và độ chí pha duyên
Ngàn tiếng họa vó ngôn xuân mở gót
Đây là nhà, là cửa giác minh châu
Anh tìm thoát qua gió đưa lan tỏa
Dưới không gian tuyệt diệu diễm nghiêm phần
Vì lẽ đó anh quên mất đường đi
Với ly tao và xác nắng trên đầu
Anh nhìn lại vào phi lao khánh thực
Rồi chìm đắm thưởng lặng trong vinh quang




Cúc Quyên

Có khi nào em gảy
Một bản thiện tình ca
Âm tứ thánh nhiệm màu
Và triều châu dựng dậy
Bao tư niềm đoạn ngôn

Có khi nào em hay
Bờ mi che sớm tối
Cái thấy khuất mù thuyền
Con đường mưa đứt quãng
Nay ở tận miên man

Có khi nào ta gặp
Lại một quãng đời xưa
Với tranh thêu và bụi
Đóng ở mỗi khuôn cành
Bông vẫy điệu nhiên thanh

Có khi nào ta mơ
Vạn vũ khúc dập dìu
Cung tao đàn xao xuyến
Điệp vấn đáp bồi hồi
Trời tưởng thưởng sinh linh




Hột mít

Thi ca vốn dĩ tầm ruồng
Bình sinh rớt hột cởi truồng tắm mưa
Thét gào rũ rượi đung đưa
Bù qua sớt lại đánh lừa mọi điên




Ngữ tánh đày đọa

Một cuộc triển lãm trên sông Lệ Hằng
Người đi, kẻ đứng lại
Có nhiều quan điểm được ném xuống,
Cũng như ngờ vực
Một thang dân rảo bước, tách ngoài vòng trục
Tiếng khóc đủ làm cho ly sinh chú ý
Khi giỗ giành và an ủi, được cho hay
Tôi không thấy gì ngoài ngữ tánh
Bị hành hạ bởi triết lý tư duy
Vì ban đầu thản đế biết chân thực
Là thiện mỹ, hoà điển trí muôn vương




Giải thoát - Detachment

Giải thoát tôi khỏi những điều phiền muộn
Và khi đó, tâm tôi là cánh rừng
Vòng đất đá, sỏi viền cây hoa
Sự tĩnh lặng, sự diệu bày, sự tha tri

Giải thoát tôi khỏi những khổ bi sầu luỵ
Và khi đó, tâm tôi là cánh diều
Vút bay trong gió chiều vô lung
Sự thản thiện, sự tột miền, sự tự do



Phút chốc

Trong phút chốc, ta chết đi
Bởi vì sao, em biết không
Chả bởi chi cả, hỡi tôi
Sự như lá rơi trên cành




Giỡn chơi ngôn ngữ

Giỡn chơi ngôn ngữ rất nhiều
Bây giờ mới biết con diều đi tu
Con diều bạn với trời thu
Cùng bay vút tốc trên mù sương xanh




Thế giới vọng tưởng - illusional world

Ta lạc vào thế giới vọng tưởng
Triều nguy nga phát tiết anh đài
Cơn say lời lẫm liệt hoa lư
Còn lại gì hay chỉ màu ma

Bao kẻ điên thường không biết dừng
Mộng lảo đảo như huyền châu dung
Ánh trăng tàn gương treo huyễn ảo
Đây là đâu giữa những niềm riêng





Vua vô sân

Những ông vua vô sân vùng ả rập
Vì tham quá tận nên chẳng thể sân
“Ô này tình ái, sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi ta ko đủ thời gian cho các việc thừa”

Vì sao có câu này. Cái trong ngoặc kép chính là đúng nguyên văn của một ông vua ả rập thời nào đó. Ngoài ra ổng còn nói thêm lúc đó và mấy lúc lặt vặt kc, nên có dị bản, nhưng ko sai biệt nhiều, vdu như:

Những ông vua vô sân vùng ả rập
Vì tham quá tận nên chẳng thể sân
“Ô này tình ái, sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi nó giết chết cuộc vui của đôi ta”...
“Ta là 1 ông vua vô sân...”


Cái câu này bị lan truyền ra, ngta mới làm thơ, phổ nhạc về nó, dài ra. R mấy thằng vua chúa nhỏ lẻ kc, quý tộc kc thấy hay, học theo. Chủ nghĩa vô sân ra đời, đại loại, tập trung bù khú ăn chơi có học, tham si cho thoả chí, quên sân, quên thù hận lặt vặt. Đỉnh cao chủ nghĩa vô sân giai đoạn đó. Tình huống?

Là cái ông vua đó, đẹp trai, đa thê, có bà vợ chính. Dù dc chiều chuộng hết mực nhưng bả gato thiệt, hờn ghen, giận dỗi lặt vặt. Cho nên một hm thằng cha vua mới phớt tỉnh nói ba câu đó

“Ô này tình ái (tình yêu, vợ, nương tử, hiền thê...), sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi ta ko đủ thời gian cho các việc thừa
Bởi nó giết chết cuộc vui của đôi ta
A là 1 ông vua vô sân”

Là vậy. R tại sao nó bị lan truyền ra cũng ko rõ. Con hầu nào nghe lỏm chăng?

Lan man kết bình: Thời nào ko biết, rồi thực hư câu chuyện. Nhưng nếu có thiệt, thằng viết bài này từng là ông vua phát minh ra câu nói đó, cụm đó?

Is luân hồi real?

Ta là ông vua vô sân.
Vua vô sân.




Khoảnh khắc

Tôi nhớ lại từ một phút giây
Thân tôi đau, tâm tôi định tĩnh
Khoảnh khắc ấy, tôi nên bất tử
Tan biến đi, chẳng giữ lại gì




Anicca,
Tôi thấy vô thường như một vị thầy
Một vị thầy truyền tâm pháp

Đây là những điều minh bạch

Đây là sinh
Đây là già
Đây là bệnh
Đây là tử

Không ai được phép quên




Glimpse

I never know
Right in this life lies a solitary sky
My walk is trembling
The tender gaps, blurred colors; every pigment falling apart

I never know
Statues are always silent
Stay nonchalant grasses and flowers
All eyes are seemingly overloaded
The pure tide one day goes far away




Hiểu cái chết

Liệu rằng anh có hiểu được cái chết
Tinh thông như một vị thầy, thiện nghệ
Cái chết, evanescent
Nơi chấm dứt mọi cuộc chơi
Mọi hiện hữu mê lầm hoang tri
Ô anh chưa bao giờ hiểu
Vì mỗi lần tôi hỏi
Anh đều quay lưng đi




Bài thơ diệu

Vô song, một bài thơ diệu đã để lại đời
Tôi sẽ làm gì với nó
Một loạt những chấm nhỏ này
Đã tạo nên những nhục chữ thân yêu
Ồ không, thưa bằng hữu
Nếu cho rằng triện tánh được để đạt
Chẳng khác chi một trò đùa hư phai
 

Van Batio

Well-known member
Thi đàn kiến

Bên vó lục chiều tà thi điên
Hợp rồi tan huy ma áo não
Nấm mồ ai xây, ai đợi giữa miên trường
Đường về ai mong, ai dựng giữa triền hư

Thi đàn kiến, kẻ ở người đi
Trong phút chốc muội hồ biền dâng
Khi bỏ mặc, nó theo ta như hình với bóng
Khi đan miền, nó lạc lõng tách rời vô phương



Vọng man di

Cơn nghiện ma khiến cho linh hồn chao đảo
Quỷ dữ thoạt đùa, treo hoang biên kiến, miệng máu nhô ra, nhắc hờn chuyện xa xưa
Từ tiết hai, con người mất đi dòng bản ngã tại vị bao lâu
Quỷ nhập tràng vây ráp, giết nát tổng thể thành phần thể trược, quyết liệt tận cùng ko buông tha

Cơn vọng tưởng man di cười đùa
Trùng biên vây ráp rã rời tượng lo
Mảnh trăng rơi ký ức nhạt nhòa theo màu máu
Nơi bóng tối đi về, chất chứa ngàn mê mờ vọng sai

Cơ hư trùng biên
Những kẻ lạc loài trong đêm thâu

Tôi kiếm tìm mục vụ diệu thi
Trong đêm đen bão tố mù thuyền
Tôi loay hoay giữa mờ sương ảnh
Chết giữa đàng tức tưởi bơ vơ



Khi chết đến

Làm gì khi chết đến
Tâm tư ta rối bời
Giọt sương rơi lặng lẽ
Tan hoại vào hư vô
 

Van Batio

Well-known member
Tàm phương

Anh đâu nào biết trên đời
Ở ngay thân phận có trời hoang liêu
Bàn chân bước nhịp phiêu diêu
Tầm tay khoảng cách màu xiêu ly hình

Anh đâu nào biết tượng thinh
Cỏ cây dung dị vô tình quanh đây
Trần gian ánh mắt đong đầy
Triều nguyên bất chợt một ngày xa xăm




Glimpse

I never know
Right in this life lies a solitary sky
My walk is trembling
The tender gaps, blurred colors; every pigment falling apart

I never know
Statues are always silent
Stay nonchalant grasses and flowers
All eyes are seemingly overloaded
The pure tide one day goes far away




Trùng dương
(Vô xứ nhị thần)

Anh hiểu rằng từ một bờ cát trắng
Đã tạo nên ngàn tự tánh dung môi
Khơi tri hồ mùa đầu tiên lấp diện
Theo ngôi lời vòng khép chặt đôi mi

Từ khởi trí thi đàn vang thiện khúc
Kể em nghe qua rất mực buồn vui
Em có nghĩ những điều đơn dị ấy
Là thật ra toàn vẹn hết tâm hồn




Darkness is pure
(Bóng tối là thuần tịnh)

Định nghĩa thế nào về màu đêm
Từng chu huyền sáng phiêu mất rồi
Còn lại chút tờ se rất mỏng
Thiên hà bầu bạn với hình nhân

Tìm ở góc nhỏ một cành hoang
Đường ngã liêu xiêu ta thấy gì
Bóng người thi lao qua dĩ vãng
Và làm lại cuộc tuyệt thần tiên




Đơn tâm
(Mộc quận)

Người đi tìm gió bay mất rồi
Còn lại khoảng trống nối mi ai
Đôi mắt em thơ dần bé lại
Thu vào giọt lệ buổi chiều đông

Người đi tìm mưa bụi nhạt nhòa
Dưới làn thẩm tách dấu trăng treo
Chẳng hay hôm qua trời đất rũ
Giọt sương đọng lại giữa sa mờ




Căn nhà máu

Trong căn nhà máu
Nhuộm đỏ hồn ai
Chỉ có tâm tư
Là còn vô sự




Không trú xứ

Họ bảo tôi hãy ra khỏi trú xứ
Nhưng họ nào có ngờ rằng
Trước nay tôi không hề có trú xứ
Tôi luôn sống trong lung khởi không gian




Quyển sách chết

Đây là quyển sách chết
Miêu tả cách sống đời
Nhưng vấn đề của nó
Là không thể thưởng hoa




Lời ghi trên mộ bia

Hỡi người khách lạ hãy nhớ đây
Không ai xa lạ nơi chốn này
Trước kia ta cũng như người vậy
Người sẽ như là ta hiện nay




Giải thoát - Detachment

Giải thoát tôi khỏi những điều phiền muộn
Và khi đó, tâm tôi là cánh rừng
Vòng đất đá, sỏi viền cây hoa
Sự tĩnh lặng, sự diệu bày, sự tha tri

Giải thoát tôi khỏi những khổ bi sầu luỵ
Và khi đó, tâm tôi là cánh diều
Vút bay trong gió chiều vô lung
Sự thản thiện, sự tột miền, sự tự do




Thế giới vọng tưởng - illusional world

Ta lạc vào thế giới vọng tưởng
Triều nguy nga phát tiết anh đài
Cơn say lời lẫm liệt hoa lư
Còn lại gì hay chỉ màu ma

Bao kẻ điên thường không biết dừng
Mộng lảo đảo như huyền châu dung
Ánh trăng tàn gương treo huyễn ảo
Đây là đâu giữa những niềm riêng




Bài thơ diệu

Vô song, một bài thơ diệu đã để lại đời
Tôi sẽ làm gì với nó
Một loạt những chấm nhỏ này
Đã tạo nên những nhục chữ thân yêu
Ồ không, thưa bằng hữu
Nếu cho rằng triện tánh được để đạt
Chẳng khác chi một trò đùa hư phai




Thức mộng điệp

Thức mộng điệp viễn du
Thức tâm tình với người
Những chuyện ngày xưa ấy
Và bây giờ còn đâu

Thức sa đà trên mây
Tìm trăng gió hôm nào
Tìm khắp trời cuối đất
Chỉ thấy mộng bên đời




Cuộc đời đẹp

Tất cả những vần thơ
Miêu tả cuộc đời đẹp
Những tờ trang rất tình
Gửi mây gió ngàn bay
 
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom