Phiếm cung
Làm thơ trên phiếm cung
Uống rượu tình tràng an
Say một giấc thuyền đài
Phàm luận mộng lưu ly
Túy diệu
Túy diệu hà sa thu
Phụng thể trên cao lầu
Dặm trường ai đang ngủ
Nghe miền vọng tâm tư
Túy diệu
Túy diệu hà sa
Phụng thể cao lầu
Dặm trường cơn mộng
Vọng miền tâm tư
Tịnh táng
Bước vào từ ngẫu điêu linh
Tà phiên tức uẩn mộng hình tưởng ma
Thường niên xúc tánh trăng ngà
Đường xiêu bóng tựa gió đà triện du
Điệu chào thúc phẩy nghiêng thu
Tư âm thiếc phách lã lừ trụy nguyên
Điền la son giáng tục huyền
Hồn ca thức nhảy lạ miền chi nghi
Thắng cảnh
Những đồi quy tụ điển hoa
Dọc ngang huyền thể diệu đà bước ngân
Đá say trên đỉnh thượng tầng
Thùy quang đối ngẫu bóng vần mây bay
Trần tình ngự ở bàn tay
Mồ nguyên xác lá đợi ngày tái sanh
Tâm tư chẳng rõ trọn vành
Đường cong thiết ngữ đầu cành chân ly
Lời tiêu tao
Bây giờ tôi đứng lại đây
Với đầy đủ trí lưu đày trở ngôi
Nhưng ôi hương chết thật rồi
Mình tôi goá bụa giữa lời tiêu tao
Anicca,
Tôi thấy vô thường như một vị thầy
Một vị thầy truyền tâm pháp
Đây là những điều minh bạch
Đây là sinh
Đây là già
Đây là bệnh
Đây là tử
Không ai được phép quên
Anicca
Trên một vệt của ly tao
Ta thấy xác nắng nằm ngả nghiêng
Còn lại gì sau cái chết
Hay là tiếng thở của hình dung
Diệu âm anata
Nói về vô ngã
Anh biết về nó
Hay nó biết anh
Hoặc là
Không có gì biết điều gì
Vô ngã, diệu âm anata
Diệu âm anata
Anh không biết nó
Nó không biết anh
Không có gì biết điều gì
Vô ngã, diệu âm anata
Dư âm đồi xuân
Một màu đen sơ sài
Một phông nền đã cũ
Ai trả lại cuộc đời
Đánh mất bởi triều nghi
Điều gì còn giữ lại
Giữa vô số hư biên
Con sóng đi xa bờ
Trôi ra biển phù sinh
Mặt nào là mặt nào
Mắt nào là mắt nào
Môi nào là môi nào
Ôi những cuộc dở dang
Cung thiền bích vỡ vụng
Trên con đường viễn lý
Dư âm giữa đồi xuân
Nơi bóng người đi hoang
Giấc hoài vọng
Một giấc ngủ đã qua bao mùa hoài vọng
Người nằm đây hồn chờ ai trên thiên giới
Ta chờ ai trong cõi đời đầy ưu tư
Hỡi những kẻ tìm hạnh phúc ở trời âu
Cúc Quyên
Có khi nào em gảy
Một bản thiện tình ca
Âm tứ thánh nhiệm màu
Và triều châu dựng dậy
Bao tư niềm đoạn ngôn
Có khi nào em hay
Bờ mi che sớm tối
Cái thấy khuất mù thuyền
Con đường mưa đứt quãng
Nay ở tận miên man
Có khi nào ta gặp
Lại một quãng đời xưa
Với tranh thêu và bụi
Đóng ở mỗi khuôn cành
Bông vẫy điệu nhiên thanh
Có khi nào ta mơ
Vạn vũ khúc dập dìu
Cung tao đàn xao xuyến
Điệp vấn đáp bồi hồi
Trời tưởng thưởng sinh linh
Chiều minh bạch
Em hứa sẽ yêu anh vào một chiều minh bạch
Nhưng em ạ, sẽ không có chiều minh bạch nào
Từng cơn gió sẽ tát vào mặt chiều đông tội nghiệp
Khiến nó trọng thương và đổ gục dưới thang bậc thềm đàn
Vậy nên để ngăn nó thành một chiều u ám
Em hãy yêu anh ngay bây giờ
Thi đàn kiến
Bên vó lục chiều tà thi điên
Hợp rồi tan huy ma áo não
Nấm mồ ai xây, ai đợi giữa miên trường
Đường về ai mong, ai dựng giữa triền hư
Thi đàn kiến, kẻ ở người đi
Trong phút chốc muội hồ biền dâng
Khi bỏ mặc, nó theo ta như hình với bóng
Khi đan miền, nó lạc lõng tách rời vô phương
Vọng man di
Cơn nghiện ma khiến cho linh hồn chao đảo
Quỷ dữ thoạt đùa, treo hoang biên kiến, miệng máu nhô ra, nhắc hờn chuyện xa xưa
Từ tiết hai, con người mất đi dòng bản ngã tại vị bao lâu
Quỷ nhập tràng vây ráp, giết nát tổng thể thành phần thể trược, quyết liệt tận cùng ko buông tha
Cơn vọng tưởng man di cười đùa
Trùng biên vây ráp rã rời tượng lo
Mảnh trăng rơi ký ức nhạt nhòa theo màu máu
Nơi bóng tối đi về, chất chứa ngàn mê mờ vọng sai
Cơ hư trùng biên
Những kẻ lạc loài trong đêm thâu
Tôi kiếm tìm mục vụ diệu thi
Trong đêm đen bão tố mù thuyền
Tôi loay hoay giữa mờ sương ảnh
Chết giữa đàng tức tưởi bơ vơ
Khi chết đến
Làm gì khi chết đến
Tâm tư ta rối bời
Giọt sương rơi lặng lẽ
Tan hoại vào hư vô