Bài thơ Lữ Khách Cô Đơn - Huỳnh Minh Nhật - Thơ phượt

Huỳnh Minh Nhật

Administrator

Thơ Phượt: Lữ Khách Cô Đơn​

(Huỳnh Minh Nhật)

Ta chèo tay lái đuổi theo những mùa hoa dại, ta mải miết chạy theo nắng, theo mưa, theo mặt trời bóng núi giữa cái tuổi hai mươi còn hơn một thứ phải làm, để được gì? Có những lúc dừng chân bên một quán cóc nằm vắt vẻo trên bụng đèo rồi lại ngợi nghĩ về những chuyến đi, ta đi vì điều gì, ta đi vì người nào, liệu có phải thực sự ta khao khát chạm được hoàng hôn nên mải mê chạy đến chân trời, hay chỉ là ta muốn chạy trốn cuộc tình với cái bóng hình người dưng vẫn còn ẩn hiện? Ta không biết, nhưng thôi, đèo núi còn dài, sông hồ còn rộng, tha hồ mà ta lang thang… (Tản mạn: Những gã lang thang…)

Ta – kẻ lữ hành trên những con đường đầy bụi
Đợi hạt mưa sa, tưới mát cõi tâm hồn
Ta – kẻ độc hành với niềm nỗi dấu chôn
Đợi quá khứ trở về, một lần và mãi mãi…

Ta mơ về núi, về sông, về mối tình xưa cũ
Rồi lại nhớ về những chốn đã qua
Ôm ấp những miền xa
Như cánh nhạn bay giữa ngàn mây gió lộng

Có bao giờ em muốn đi với tôi không?
Sẽ chẳng êm đềm, cũng không phải những ngày ấm áp
Khuôn mặt tạ tàn, bàn tay thô ráp
Tôi khẽ vỗ về làn tóc em nâu

Chắc chẳng bao giờ em muốn vậy đâu
Một kẻ yêu em, nhưng lại đi để tìm quên nỗi nhớ
Em sợ trong những áng thơ tôi viết về một người con gái khác
Lạc giữa cuộc tình, thôi ngậm ngùi, khúc hát từ ly…

tam-su-lu-khach-toi-va-han-2.jpg

Thơ phượt: Lữ khách cô đơn

Nguồn: https://ocuaso.com/tho-buon/tho-buon-tinh-yeu/tho-phuot-lu-khach-co-don.html
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom