Xã hội nay tuy có khác nhiều xã hội xưa nhưng những thói hư tật xấu, cũng như những bất công của xã hội thì vẫn luôn tồn tại. Nó được các nhà thơ khắc họa 1 cách chân thực. Thơ Vui xin gửi tới bạn đọc chùm thơ "Thói đời" giúp các bạn phần nào hiểu thêm về xã hội qua góc nhìn của thi sĩ.
Ông thương ông tiếc hoá ông phiền
Kẻ yêu người ghét hay gì chữ
Đứa trọng thằng khinh chỉ vị tiền
Ở bể ngậm ngùi cơn tới lạch
Được voi tấp tểnh lại đòi tiên
Khi cười khi khóc khi than thở
Muốn bỏ văn chương học võ biền!
Mặn nhạt, chua cay lẫn ngọt bùi
Còn bạc, còn tiền còn đệ tử
Hết cơm, hết rượu hết ông tôi
Xưa nay đều trọng người chân thực
Ai nấy nào ưa kẻ đãi bôi
Ở thế mới hay người bạc ác
Giàu thì tìm đến khó tìm lui.
Khó khăn phải lụy đến thê nhi
Ðược thời, thân thích chen chân đến
Thất thế, hương lân ngoảnh mặt đi
Thớt có hôi tanh, ruồi muỗi đậu
Sanh không mật mỡ, kiến bò chi
Ðời nay những trọng người nhiều của
Bằng đến tay không, mấy kẻ vì.
Con dâu như nhặt giữa đàng về thôi
Sự đời bạc bẽo như vôi
Rể chơi làm khách đầy vơi ngọt ngào
Ngày rằm, ngày lễ thanh cao
Bưng cơm ngọt gọi chào rể xưa
Dâu đâu quản ngại nắng mưa
Sớm trưa tất bật đâu vừa mẹ cha
Công việc thì rể lướt qua
Gọi là có mặt cho ra họ hàng
Dâu thì vai nặng thân mang
Ấy mà một tiếng đàng hoàng không xong
Tủi phận nước mắt lưng tròng
Mẹ cha lườm nguýt mất công mua về
Thói đời lắm kẻ liêu khê
Nào ai thấu hiểu trăm bề làm dâu.
Con người đê tiện khó chuyển xoay
Bần cùn luẩn quẩn nên cố chấp
Dốt nát ba hoa chắc ăn mày
Manh nha thủ đoạn hòng lừa bịp
Bảo thủ ganh đua cố giải bày
Tinh thần cao đẹp còn đâu nữa?
Ý nghĩ điên rồ ắt họa lây
Bão tố mịt mù vây làng xóm
Địch họa tai ươn vạ mỗi ngày
Đời người ngắn ngủi ra nông nỗi
Bia miệng căm hờn nuốt đắng cay
Lạt nồng trông chiếc túi vơi đầy
Hễ không điều lợi, khôn thành dại
Ðã có đồng tiền, dở cũng hay
Khôn khéo chẳng qua ba tấc lưỡi
Hẳn hoi không hết một bàn tay
Suy ra cho kỹ ai hơn nữa
Bạc quá vôi mà mỏng quá mây.
Dở chiều muốn nói, dở làm thinh!
Bôi đen cào trắng xoay nhiều ngọn,
Cúi trước lòn sau chạy đủ vành.
Viết khế bán trời tay bố láo,
Bẻ măng giuồng gió ngón con ranh!
Cuộc đời càng nghĩ càng chua xót,
Muốn lấp cho phăng bể bất bình!
Mấy ai lấy thước mà đo lòng người”
Đi về sớm tối đơn côi
Xót xa ta lấy nụ cười cạnh bên
Thế là ngày tháng không tên
Dệt lên bức họa bình yên hiền hòa
Một ngày bất chợt nhận ra
Thì ra cảnh ấy chỉ là lọ lem
Người ta nào muốn cạnh bên
Giản đơn ta chỉ làm phiền không hơn
Bút mực nào tả hết hờn
Thân hoa cỏ dại mà còn không hay
Tỉnh đi giấc mộng trên mây
Trở về kẻo nắng đọa đầy mai sau.
Ta cười tim lại đớn đau
Chân tình lại để nhuộm sầu thân ta
Từ này… xin hết… nhận ra
Lòng người không phải bông hoa dễ nhìn
Thuốc lá số năm cứ thẳng hàng
Bản chất thấm nhuần sao bỏ được
Hào hoa khổ mãi cảnh lầm than
Vợ con thiếu thốn chi từng cắc
Nhả khói thuốc ra chán cái thân
Khổ nỗi trong người mang bản sắc
Lúc nào thay đổi thú chơi hoang.
Làm lụng bon chen kiếm từng đồng
Cắn răng chịu đựng khi sếp mắng
Ai mà cãi lại sẽ về không
Một hai nhẫn nhịn cho yên phận
Cãi lại làm gì chỉ uổng công
Cán bộ thói đời ăn ở bạc
Có tiền sếp nhớ, hết thì không.
Thời nay tình nghĩa chín sao hơn mười
Ngoài kia trăm kẻ vạn người
Nói lời nhân đức nhưng lười chứng minh
Nào là đọc sách nghe kinh
Ra đường thì lại chê khinh đủ điều
Tự khen thân phúc đức nhiều
Như ếch dưới giếng múa rìu thế gian
Thói đời sợ đến vái van
Gặp thời cô bác họ hàng xôn xao
Còn khi lỡ vận ngộ đao
Anh em bè bạn kiếp sau hãy nhìn
Mở miệng đây đó nghĩa tình
Sa chân chẳng thấy bóng hình nơi đâu
Toàn là lũ quạ diều hâu
Lợi lạc là chúng biết bâu vào giành
Không giúp thì chớ đã đành
Còn gieo tiếng ác để hành hạ thêm
Thế gian tâm độc như nêm
Đường đời đâu dể xuôi êm mọi bề
Tấm tuồng ai diễn trò hề
Mà nghe chua chát ê chề tâm tư
Phù sinh ôm lấy khư khư
Lòng người đen bạc thật hư khó ngờ
Khôn ngoan hay kẻ dại khờ
Bạc tiền điên đảo phai mờ nghĩa nhân
Giàu sang đẳng cấp đã phân
Muôn người sùng bái dạ vâng cúi lòn
Tâm tánh vật chất bào mòn
Trò đời thế thái thì còn trơ trơ
Đau lòng ngoảnh mặt sao ngơ
Mình ta suy ngẫm vu vơ thói đời!
Trò gian xảo quyệt khéo phô bày
Khi giàu một đống người nương cửa
Bữa sạt trăm nghìn đứa trở tay
Tối chẳng cơm bùi cho dạ ngỡ
Đời chưa tỏ rạng nát thân cày
Vui gì cõi tục… buồn sinh ngán
Cảm nghĩ trong ngoài bạc lắm thay
Xung quanh mình nhìn kỹ chẳng còn ai
Nhớ ngày xưa có bè bạn lai rai
Giờ cháy túi không còn ai bên cạnh…
Rồi bất chợt thấy tim mình giá lạnh
Giữa cuộc đời hiu quạnh chỉ mình ta
Chuyện tình xưa theo năm tháng nhạt nhòa
Buồn bất chợt thấy em bên kẻ khác
Rồi bất chợt như cánh chim phiêu bạt
Giữa bầu trời ta lạc lõng bơ vơ
Bất chợt buồn, bất chợt nhớ bâng quơ
Sầu chất ngất bao niềm thương, nỗi nhớ…
Tuổi xuân đâu phải kiếp hoang đường
Càng nhiều ước vọng càng gian khổ
Càng lắm nhân tình lắm tiếc thương
Đã biết thói đời, đen đổi trắng
Cho hay thế sự, sắc thay hương
Mặc, ta cứ bước đi đi mãi
Chấp trọn đời này với gió sương.
(Khuyết danh)
Trái tim chỉ một ngàn lời điêu ngoa
Dòng sông chở nặng phù sa
Vẫn còn nguy hiểm theo đà nước lên
Bây giờ ta cố mà quên
Thương mùa lá rụng đến xuân làm gì
Nhùng nhằn những chuyện chi chi
Lung linh giấc mộng tình si cuối mùa
Vào chùa xin một lá bùa
Thả theo dòng nước cho mưa hóa tình
Đêm đêm nằm ngủ giật mình
Thói đời lục bát bềnh bồng ngàn năm!
1, Thói Đời - Tế Xương
Người bảo ông điên, ông chẳng điênÔng thương ông tiếc hoá ông phiền
Kẻ yêu người ghét hay gì chữ
Đứa trọng thằng khinh chỉ vị tiền
Ở bể ngậm ngùi cơn tới lạch
Được voi tấp tểnh lại đòi tiên
Khi cười khi khóc khi than thở
Muốn bỏ văn chương học võ biền!
2, Thói Đời - Nguyễn Bỉnh Khiêm
Thế gian biến đổi vũng nên đồiMặn nhạt, chua cay lẫn ngọt bùi
Còn bạc, còn tiền còn đệ tử
Hết cơm, hết rượu hết ông tôi
Xưa nay đều trọng người chân thực
Ai nấy nào ưa kẻ đãi bôi
Ở thế mới hay người bạc ác
Giàu thì tìm đến khó tìm lui.
3, Thói Đời II - Nguyễn Bỉnh Khiêm
Vụng khéo nào ai chẳng có nghềKhó khăn phải lụy đến thê nhi
Ðược thời, thân thích chen chân đến
Thất thế, hương lân ngoảnh mặt đi
Thớt có hôi tanh, ruồi muỗi đậu
Sanh không mật mỡ, kiến bò chi
Ðời nay những trọng người nhiều của
Bằng đến tay không, mấy kẻ vì.
4, Thói Đời (Riura)
Con rể được quý như vàngCon dâu như nhặt giữa đàng về thôi
Sự đời bạc bẽo như vôi
Rể chơi làm khách đầy vơi ngọt ngào
Ngày rằm, ngày lễ thanh cao
Bưng cơm ngọt gọi chào rể xưa
Dâu đâu quản ngại nắng mưa
Sớm trưa tất bật đâu vừa mẹ cha
Công việc thì rể lướt qua
Gọi là có mặt cho ra họ hàng
Dâu thì vai nặng thân mang
Ấy mà một tiếng đàng hoàng không xong
Tủi phận nước mắt lưng tròng
Mẹ cha lườm nguýt mất công mua về
Thói đời lắm kẻ liêu khê
Nào ai thấu hiểu trăm bề làm dâu.
5, Thói Đời (Xóm Đồng)
Văn hoá chôm chỉa sinh rễ dàyCon người đê tiện khó chuyển xoay
Bần cùn luẩn quẩn nên cố chấp
Dốt nát ba hoa chắc ăn mày
Manh nha thủ đoạn hòng lừa bịp
Bảo thủ ganh đua cố giải bày
Tinh thần cao đẹp còn đâu nữa?
Ý nghĩ điên rồ ắt họa lây
Bão tố mịt mù vây làng xóm
Địch họa tai ươn vạ mỗi ngày
Đời người ngắn ngủi ra nông nỗi
Bia miệng căm hờn nuốt đắng cay
6, Thói Đời (Nguyễn Công Trứ)
Thế thái nhân tình gớm chết thayLạt nồng trông chiếc túi vơi đầy
Hễ không điều lợi, khôn thành dại
Ðã có đồng tiền, dở cũng hay
Khôn khéo chẳng qua ba tấc lưỡi
Hẳn hoi không hết một bàn tay
Suy ra cho kỹ ai hơn nữa
Bạc quá vôi mà mỏng quá mây.
7, Thói Đời (Khương Hữu Dụng)
Ra cóc gì đâu cái thế tình,Dở chiều muốn nói, dở làm thinh!
Bôi đen cào trắng xoay nhiều ngọn,
Cúi trước lòn sau chạy đủ vành.
Viết khế bán trời tay bố láo,
Bẻ măng giuồng gió ngón con ranh!
Cuộc đời càng nghĩ càng chua xót,
Muốn lấp cho phăng bể bất bình!
8, Thói Đời (Lòng Người Khó Đoán) (Tâm Như)
“Dò sông dò biển dễ dòMấy ai lấy thước mà đo lòng người”
Đi về sớm tối đơn côi
Xót xa ta lấy nụ cười cạnh bên
Thế là ngày tháng không tên
Dệt lên bức họa bình yên hiền hòa
Một ngày bất chợt nhận ra
Thì ra cảnh ấy chỉ là lọ lem
Người ta nào muốn cạnh bên
Giản đơn ta chỉ làm phiền không hơn
Bút mực nào tả hết hờn
Thân hoa cỏ dại mà còn không hay
Tỉnh đi giấc mộng trên mây
Trở về kẻo nắng đọa đầy mai sau.
Ta cười tim lại đớn đau
Chân tình lại để nhuộm sầu thân ta
Từ này… xin hết… nhận ra
Lòng người không phải bông hoa dễ nhìn
9, Thói Đời Tiền Bạc (Tuấn)
Nghèo nàn tiền bạc lối chơi sangThuốc lá số năm cứ thẳng hàng
Bản chất thấm nhuần sao bỏ được
Hào hoa khổ mãi cảnh lầm than
Vợ con thiếu thốn chi từng cắc
Nhả khói thuốc ra chán cái thân
Khổ nỗi trong người mang bản sắc
Lúc nào thay đổi thú chơi hoang.
10, Thói Đời Đen Bạc (Nguyễn Quang Long)
Công nhân vất vả kiếm đồng côngLàm lụng bon chen kiếm từng đồng
Cắn răng chịu đựng khi sếp mắng
Ai mà cãi lại sẽ về không
Một hai nhẫn nhịn cho yên phận
Cãi lại làm gì chỉ uổng công
Cán bộ thói đời ăn ở bạc
Có tiền sếp nhớ, hết thì không.
11, Thói Đời – Lẽ Sống (Nguyễn Tâm)
Nực cười hai chữ tâm giaoThời nay tình nghĩa chín sao hơn mười
Ngoài kia trăm kẻ vạn người
Nói lời nhân đức nhưng lười chứng minh
Nào là đọc sách nghe kinh
Ra đường thì lại chê khinh đủ điều
Tự khen thân phúc đức nhiều
Như ếch dưới giếng múa rìu thế gian
Thói đời sợ đến vái van
Gặp thời cô bác họ hàng xôn xao
Còn khi lỡ vận ngộ đao
Anh em bè bạn kiếp sau hãy nhìn
Mở miệng đây đó nghĩa tình
Sa chân chẳng thấy bóng hình nơi đâu
Toàn là lũ quạ diều hâu
Lợi lạc là chúng biết bâu vào giành
Không giúp thì chớ đã đành
Còn gieo tiếng ác để hành hạ thêm
Thế gian tâm độc như nêm
Đường đời đâu dể xuôi êm mọi bề
Tấm tuồng ai diễn trò hề
Mà nghe chua chát ê chề tâm tư
Phù sinh ôm lấy khư khư
Lòng người đen bạc thật hư khó ngờ
Khôn ngoan hay kẻ dại khờ
Bạc tiền điên đảo phai mờ nghĩa nhân
Giàu sang đẳng cấp đã phân
Muôn người sùng bái dạ vâng cúi lòn
Tâm tánh vật chất bào mòn
Trò đời thế thái thì còn trơ trơ
Đau lòng ngoảnh mặt sao ngơ
Mình ta suy ngẫm vu vơ thói đời!
12, Thói Đời Bạc Bẽo - Thái Vinh
Ngẫm quá u sầu cảnh hiện nayTrò gian xảo quyệt khéo phô bày
Khi giàu một đống người nương cửa
Bữa sạt trăm nghìn đứa trở tay
Tối chẳng cơm bùi cho dạ ngỡ
Đời chưa tỏ rạng nát thân cày
Vui gì cõi tục… buồn sinh ngán
Cảm nghĩ trong ngoài bạc lắm thay
13, Thói Đời Đen Bạc - Huỳnh Ngọc Anh Kiệt
Rồi bất chợt túi không còn tiền nữa,Xung quanh mình nhìn kỹ chẳng còn ai
Nhớ ngày xưa có bè bạn lai rai
Giờ cháy túi không còn ai bên cạnh…
Rồi bất chợt thấy tim mình giá lạnh
Giữa cuộc đời hiu quạnh chỉ mình ta
Chuyện tình xưa theo năm tháng nhạt nhòa
Buồn bất chợt thấy em bên kẻ khác
Rồi bất chợt như cánh chim phiêu bạt
Giữa bầu trời ta lạc lõng bơ vơ
Bất chợt buồn, bất chợt nhớ bâng quơ
Sầu chất ngất bao niềm thương, nỗi nhớ…
14, Ngẫm Đời
Lăn lóc mấy mùa với gió sươngTuổi xuân đâu phải kiếp hoang đường
Càng nhiều ước vọng càng gian khổ
Càng lắm nhân tình lắm tiếc thương
Đã biết thói đời, đen đổi trắng
Cho hay thế sự, sắc thay hương
Mặc, ta cứ bước đi đi mãi
Chấp trọn đời này với gió sương.
(Khuyết danh)
15, Lục Bát Thói Đời - Nguyễn Minh Quang
Thói đời người vẫn phụ ngườiTrái tim chỉ một ngàn lời điêu ngoa
Dòng sông chở nặng phù sa
Vẫn còn nguy hiểm theo đà nước lên
Bây giờ ta cố mà quên
Thương mùa lá rụng đến xuân làm gì
Nhùng nhằn những chuyện chi chi
Lung linh giấc mộng tình si cuối mùa
Vào chùa xin một lá bùa
Thả theo dòng nước cho mưa hóa tình
Đêm đêm nằm ngủ giật mình
Thói đời lục bát bềnh bồng ngàn năm!
Chủ đề cùng chuyên mục
- Kết Bạn Tại Hồ Chí Minh: Cơ Hội Gặp Gỡ Và Kết Nối
- Tìm Người Yêu: Những Câu Chuyện Thành Công
- loli bird
- Những bài thơ hay có tựa đề "Hoa cỏ may"
- Những bài thơ hay nhất trong tập thơ “Nhật ký trong tù” của Chủ tịch Hồ Chí Minh
- Thơ Về Đêm Buồn – Chùm Thơ Tình Tâm Trạng Về Đêm Khuya Lạnh Lẽo
- Thơ Tình Chờ Đợi, Những Áng Thơ Tình Buồn Chờ Đợi Người Yêu Hay
- Thơ Về Nắng – Những Bài Thơ Tình Viết Về Nắng Hay & Lãng Mạn
- Thơ Tình Gió – Những Bài Thơ Tình Về Gió Hay & Man Mác Buồn
- Chùm thơ Phạm Tuyết Hạnh: Lòng tôi như hàng cây ngày chuyển mùa mưa bão