Thiền đọng
Người con gái đôi chân bước nhỏ nghe tâm
Ngày tháng mở ở con mắt vòng đời
Em đếm hoài, tiết đầu huy diễm
Còn lệ nào, bủa sớm hôm
Này thật ra hình ký ức đan trùng thức
Lạnh phúc hậu tăng vi thở tượng kha
Lần sáng suốt, ánh thiều tuôn trỗi
Ta đã về, trong lưu ly
Cúc thiền bích, đàng quyết ngôn xưng tứ diệu
Lý vọng cách, thời kết nối âm hao
Buông nghĩa mực, nhắn lời tao mẫn
Đừng mang đến, nỗi hoài miên
Darkness is pure
Bóng tối là thuần tịnh
Định nghĩa thế nào về màu đêm
Từng chu huyền sáng phiêu mất rồi
Còn lại chút tờ se rất mỏng
Thiên hà bầu bạn với hình nhân
Triều áng lưỡng nghi, chấp nhặt hồn
Màn tối tưởng tri, mơ thiết ngâu
Hàng cung phước sa la bỏ dở
Nghiêng gót hồng điệp thán giai nhân
Tìm ở góc nhỏ một cành hoang
Đường ngã liêu xiêu ta thấy gì
Bóng người thi lao qua dĩ vãng
Và làm lại cuộc tuyệt thần tiên
Bài bóng tối thuần tịnh, hỏi một số người, thì cho ý kiến là: khổ 1 dc rồi, hoặc khổ 1+3. Khổ 2 dư thừa. Nói chung tùy độc giả. Chính ra bản thân cũng vote cho 1+3. Còn cái 2 chắc rảnh nên muốn diễn dịch khúc thời gian giữa. Kiểu mại hơi
Phi lao
Thưa em tên tuổi quên rồi
Còn trang giấy trắng viết bồi ngu ngơ
Tờ ghi thắm thiết ban mơ
Tờ ghi thấp thỏm bất ngờ đêm đen
Thưa em đời đủ nhá nhem
Tay anh đếm đủ khen em những lần
Những thời những khắc huyền trân
Yêu em trọn hết ân cần sân si
Ở lỗi
Thiên nga nhắn với thị thần bài kinh ở lỗi
Cái lỗi mày ở cho ngoan
Chớ ngồi vọng chữ thức lan sa đà
Cái si ở chết ngọc ngà
Thuy nghi giã biệt mai là nguyệt hoa
Nghe như thế thục đế thưa
Thưa nga cốt ở tâm hồn
Tồn liên rất diệu bước dồn âm tha
Lỗi gì còn giữ cho qua
Mở ra chân lý điển cò thanh ly
Cười cười nói nói uyên thi
Uyên thi bước ở miên thùy uyên nhi
Rồi rượu vào lời ra, tụm phiếm như điên dại, ko biết mồ xương chảo lửa. Ai xây, và ai thiện trình, ai bỏ ngõ trên non... Đếm lá vàng hình
Thật như thế, đàn huyên thản ý
Nghênh tâm chỉ đề thêm phần tuyệt nhiên
Quả là đại đại thủ pháp vô biên vô lậu chất phất bồ đề phần tận tận thánh tánh liêm chi
Vô khứ hồi
Thế mới nói, ở lỗi mà lại ở rất ngoan. Là như vậy.
Hột mít
Thi ca vốn dĩ tầm ruồng
Bình sinh rớt hột cởi truồng tắm mưa
Thét gào rũ rượi đung đưa
Bù qua sớt lại đánh lừa mọi điên
Hoài niệm
Trở về thuở thức nghi
Ta cùng nhau chơi trốn tìm
Em giấu môi
Anh giấu mắt
Tượng giấu màu mơ
Hoa giấu điệu cười ban sơ
Nước giấu bờ
Trời giấu tiếng nói thang di
Nhưng sao chẳng giấu nổi
Nụ cười triền lữ đâu đây
Mắt thiền mi ngọc đong đày có hay
Đường đi khúc mắc sâu dày
Triều nguyên xóa bỏ mộng tày chia hai
Cuộc triển lãm dưới bờ thi vọng cách
Sông trôi tận ở mãi quyên vân
Nay tìm đâu thước hình tịnh xá
Ta nhìn cây, cây hỏi lá ưu tư
Ta hỏi mặt người, nhiều đăm chiêu xóa bỏ
Ta hỏi xóa bỏ, xóa bỏ hỏi tường lai ở lỗi
Đừng hỏi nữa, hãy ở với nhau thôi…
Kìa miền nội cỏ lanh quanh
Đồng tranh khúc triết viễn thanh êm đềm
Còn vương tiếng khuất tơ niềm
Bóng người rong ruổi trốn tìm đâu đây