Tu hú thiệt tình

Van Batio

Well-known member
Thằng van batio xạo lồng nổ banh nhà lầu, banh nguyên cái vũ trụ càn khôn thái dương hệ luôn
 

Van Batio

Well-known member
Turns out thằng phan vũ halen ko có làm thơ gì hết. Nó chỉ làm một cái sự xạo lồng, sll (số lượng lớn)
 

Van Batio

Well-known member
Chính ra bị ban cũng hay. Có dịp coi lại topic cũ, sửa lại thơ, cho mượt mà hơn. Duyên nghiệp rồi
 

Van Batio

Well-known member
Mà chỗ này hay hơn, thanh vắng, cơ chế dễ chịu, ko rườm rà. Bên kia post rườm rà. Admin vampire thiếu máu nên cũng khó ở
 

Van Batio

Well-known member
Chia sẻ cho vui vậy mà. Coi như mình chia sẻ cái luồng sóng cảm xúc mới lạ cho mọi người. Mấy sóng cũ quài ngán
 

Van Batio

Well-known member
Một số bài cũ. Post xong rồi đi phơi đồ. Nhiều bài điên quá nên bỏ

Tổ tông ông nghè

Hôm nay thượng đế băng hà
Nỗi buồn phụ mẫu con gà đi theo
Rũ màu cờ xám nghiêng treo
Thất mai chi viện bốn đèo đìu hiu


Tinh thể dầu

Bài này bài điên. Sửa lại cho hơi điên chút để post

Đá vàng mường tượng bóng ma
Đứng lên ngồi xuống tưởng ra vô vàn
Lá ngàn suối dạ mê man
Đổ ra quần thể vịt ngan ngậm cười
Thiên đàn chất chứa đười ươi
Trích thu thể loại vẹn mười tùy duyên
Đếm đo hoài cổ mộng tuyền
Ngày đêm phác họa kim tiền nghĩa thư (gốc nghĩa trang)


Tiên ca

Có thời tượng đá phiêu du
Bách niên tao ngộ mùa thu chiên đàn
Cùng lời mộng ước sang ngang
Cỏ cây quay lại an nhàn vui trăng
Nhạc xưa tiếng hát thường hằng
Giải lao thân phận thập thành hàn huyên
Màu thơ từ đó thanh tuyền
Trần gian tư mặc ngẫu truyền lặng tri


Vì em mọi

Thi ca thảng thốt bồi hồi
Lấp đầy sinh diệt lỡ rồi lại thôi
Giữa đời chịu đấm ăn xôi
Dưỡng nuôi em mọi anh lòi ruột gan



Hối hận dai

Hỗn mang sanh diệt quá nhiều
Góp tâm huy động làm liều sang ngang
Không ngờ gãy mất nhành lan
Thất thanh điên dại lang thang suốt đời


Giảm thần

Xưa kia mới lớn làm liều
Giờ đây rất mực con diều thong dong
Mai này từ tốn cân đong
Chín mươi ba tuổi ngạnh công ân cần



Đặng tâm

Thật ra ở giữa cuộc đời
Đâu cần ta hiểu những lời tượng tro
Bỏ niềm vọng cách đắn đo
Nghiễm nhiên tôi gặp màu thơ vô ngần


Thanh điền (thơ loạn tưởng ngôn ngữ)

Tụ chung ký ức chập chùng
Hai riêng giác thức thô tùng tợ xa
Tử hồi lạt nước loang ra
Tình ma như thể lời là vọng ngôn
Tiết ba thư lục vó chồn
Hỉ năng tinh họa dập dồn kịch nhiên
Xưa kia chẳng rõ tư thiền
Tường minh mới thấy tột miền thùy uyên



Lần cuối

Và người từ đó ra đi
Bình minh vẫn thế vô tri ngày ngày
Cuộc vui mấy chốc chẳng tày
Mưa rơi thảng thốt đong đầy trần gian
Từ đây đã hết gian nan
Từ đây đã hết than van mộng phiền
Người về với Đấng an nhiên
Ban mai ghé tới trên miền thiên thâu



Thế giới này tồn tại những thằng điên. Và chính những thằng đó. Làm cho thế gian này được tỉnh táo.


Hồi lộng

Những buổi chiều hốt hoảng
A dắt e đi vào nhà ma
Tưởng nhớ thập thành tượng đá
Đổ hai hàng lệ cũ song song
Ngày tịnh thần
Đêm chiên đàn, màu hoa bất phúc
Tâm thu bồn, lặng lẽ trôi qua
Lấy xiết bao, thưa rằng hỏi dạ
Lung lay phần, ngay lối hoang siêu
Ngưỡng thục địa hư vong sáng suốt
Dây nan hồng, xẻ rách bình sinh
Mê ngưỡng ngục tù
Thật ra...
Ngẫu nghiêng một lần đường đi mất tích
Chán chê men dại sự cùng
Say hết giờ, ngại phút lâm ly
Và màu đen sơ sài thay thế
Trên mái vòm hiện hữu thanh minh
E biết rằng từ nay chết gục
Giữa thiên nhiên đứt nỗi đoạn phần
Khi lưu mộng là muôn phần nhàm chán
Mơ tinh cần rừng hố mắt xanh xao



Trong thi ca ko có tư tưởng.
 

Van Batio

Well-known member
Tận

Chuyện xưa tích cũ năm nào
Bây giờ chẳng nhớ lời chào đôi khi
Mai về tử biệt phân ly
Cội cây mộng ước bỏ đi vô cùng



Lạc dương

Anh hiểu rằng từ một bờ cát trắng
Đã tạo nên ngàn tự tánh dung môi
Khơi tri hồ mùa đầu tiên lấp diện
Tay ôm vòng lời khép chặt đôi mi
Cũng từ đó thi đàn mang thiện hướng
Kể em nghe qua rất mực buồn vui
Em có nghĩ những điều đơn dị ấy
Là thật ra toàn vẹn hết tâm hồn



Hiện khúc

Bận đi chẳng nhớ được gì
Bận về chẳng biết điều gì đi qua
Bây giờ nhìn ngắm đóa hoa
Ý ra tuôn chảy nghĩa là liêu thao


Tượng thinh

Bây giờ nước mắt của em
Là câu than thở giữa đêm buông thần
Anh cảm nghĩ phản đời trôi bội ước
Đã bởi vì biển cả khúc tiêu tao


Hạnh nghị

Tôi hỏi goá phụ đầu xanh
Vì sao khóc giữa trời nhật
Để mưa tuôn đôi dòng lệ
Nhạt nhoà trôi biển phù tang



Phạm

Bây giờ em đếm một thôi
Đếm hai là tưởng đứng ngồi dạ lam
Đếm trời đếm đất ly tham
Đếm ngay thân phận đếm tàm phương chi


Niệm sinh

Anh trầm ngâm tự hỏi
Những cung đường thiện tuệ
Là để tròn bước ai
Khi xa mắt môi đó
Trên thang bậc thềm đàn
Nghe thán cao da diết
Nhưng thật ra bỏ dở
Giữa lưng chừng liêu xao
 

Van Batio

Well-known member
Sa mộc thảo

Cổ lai bàng lội duyên đề
Đài xuân huy tập tiệm kề hoa phôi
Điển tề quy tụ bút khôi
Giáng liêm đăng thiết nhiếp hồi miêu ly
Đồng linh nhã ý điệp thì
Thang sanh liêu soái khảng trì nghiêm chinh
Thiên đan vĩ túy đàn minh
Bình mai lăng thái dốc hình la di


Trùng diện

Bậc thiện tuệ đã chết trên thiêu lao thanh đồi
Nay để lại một nhành hoa làm trọn đức tin
Người lữ khách dừng chân hỏi đôi điều rất mực
Vì sao đến, vì sao đi, và vì sao về?



Chân thật

Một vị thầy thổ huyết
Thưa cùng như lai rằng
Ở đây bao phiền trược
Có nắng tỏa muôn nơi



Điển ký

Một buổi dạo chơi trên triền cát
Tôi thấy màu thơ trải vô ngần
Gió thở niềm vui hoa mở lối
Con tim thổ lộ cất lời ca


Nhớ Trưởng Phùng hội

Xưa kia ở chốn ngục tù
Trác khoa mô vũ vần thù thi ngai
Đàng ngoài điển bá liêu trai
Đàng trong miên tập tứ đài ly tha
Có người lữ khách đường xa
Hỏi han câu chuyện thật ra thế nào
Thưa rằng tôi ở rất cao
Đếm sao vô tận tràn vào chiêm bao



Đá buồn

Cạn khô luồng ký ức
Để nhớ một thù hình
Bây giờ màu nghiêng quá
Ta biết đi về đâu
Dừng lại nghe điêu đứng
Toan thấy nắng bạc rồi
Ngày dài trôi buông bóng
Côi cút trên triền miên
 

Van Batio

Well-known member
Niêm phục

Một lần nữa trên thi đàn
Gieo nguyên hương mùa thay phận
Cho con người tường tận thánh
Mắt nhìn nhau miệng mỉm cười
Một lần nữa từ tâm khai
Trong khoan thai nhìn lại nắng
Cho nhân duyên về lễ độ
Đó là đây nghe huy hoàng



Tường bích (hoang tưởng tiền kiếp)

Giờ đã điểm giữa mù sương lớt phớt
Trêu hoang đàng mồ tượng đá xanh xao
Tràn phố thị Sana buồn u uẩn
Ngưỡng lai căng toan nấn ná phiêu bồng
Để mông lung ùa vào reo chếnh choáng
Gọi cái chết qua bến trược triền phương
Gửi Meru trú bờ mê mẩn trĩu
Quỷ lệ đùa vang thức giác tri nguyên
Vây trùng vây vó ngựa ma kinh hãi
Hồi lộng hý trác điệu quần lưu ly
Vì điều này không ai thừa dũng cảm
Đặt hai chân in nát dấu thù hình

Lỡ phút chốc ta trôi vào tử giấc
Thấy chiêm bao là mộng mị tiêu điều
Ta nằm im nghe bốn bề sát phạt
Hồn lạc bước thở dồn cơn liên miên
Phong tư lối góc miền cô tận thét
Gườm chút buốt liêu hàn giết tâm pha
Ta sực tỉnh khỏi tàn dư sửng sốt
Hỏi nguy nga Laris ấy đâu rồi
Ta ôm đầu khóc ròng ôi bi lụy
Lòng tự nhủ thảy đều quy hư vân
Thôi đời đó vui cùng ngai lạc phước
Ngắm điêu linh say tán thán trình tiền

Còn thu ở giữa cung trời
Còn lời tao ngộ rã rời nhân gian
Còn mời lại ở than van
Còn câu khúc khích chứa chan thâm tình
Còn hay chốn cũ bình sinh
Còn cây khuất bóng nắng thinh trên đầu
Còn sầu giũ áo mưa thâu
Còn luôn đắm đuối một màu tự do



Tàm phương (có bản tiếng anh nữa, bữa nào post)

Anh đâu nào biết trên đời
Ở ngay thân phận có trời hoang liêu
Bàn chân bước nhịp phiêu diêu
Tầm tay khoảng cách màu xiêu ly hình

Anh đâu nào biết tượng thinh
Cỏ cây dung dị vô tình quanh đây
Trần gian ánh mắt đong đầy
Triều nguyên bất chợt một ngày xa xăm

Gốc hai câu cuối là
Trần gian cái chết đong đầy
Tình nguyên bất chợt một ngày xa xăm

Sau thấy ghê quá, sửa lại

Nói chung là làm thời điểm đám ma ông dượng chồng dì. Lúc làm là chỉ dc khổ 1. Tầm năm sau ko nhớ rõ, bỗng nhiên lòi ra khổ hai. Là vậy



Lời ghi trên mộ bia

Hỡi người khách lạ hãy nhớ đây
Không ai xa lạ nơi chốn này
Trước kia ta cũng như người vậy
Người sẽ như là ta hiện nay



Độ nhiên

Rừng chết đi và trùng dương thay áo
Cây suy đồi cùng ngẫu sóng vô chung
Giữa tam lai, kiều trang nối nhật nguyệt
Rồi tận túy, đến mãi mi uyên thi



Tư triều

Anh cứ nghĩ ở hết với phiêu dao
Là tuyệt ly hồ thuyên vong mạo tưởng
Nào ngờ đâu đánh rớt góc phôi màu
Đành lưu lại khắp ngã diệu tâm can

Anh khéo lo hoa thơm không còn đủ
Để em hoài tận hiến tuổi đầu tiên
Đành cất vội những làn mơ vụn cát
Trên lâu đài lời họa tiết thiên thanh



Mường tượng

Rồi một hôm thiên hạ đem anh về
Nằm ngoan nhiên như sáng suốt đến nay
Một hư chiều, một vùng riêng mở rộng
Diên kha hót và độ chí pha duyên
Ngàn tiếng họa vó ngôn xuân mở gót
Đây là nhà, là cửa giác minh châu
Anh tìm thoát qua gió đưa lan tỏa
Dưới không gian tuyệt diệu diễm nghiêm phần
Vì lẽ đó anh quên mất đường đi
Với ly tao và xác nắng trên đầu
Anh nhìn lại vào phi lao khánh thực
Rồi chìm đắm thưởng lặng trong vinh quang


Bài mường tượng hồi làm có vài người thắc mắc. Mà nghĩ chắc ko cần giải thích. Đọc vô là hiểu biết nói cái gì mà đúng ko
 

Van Batio

Well-known member
Thơ mà giải thích mắc công lắm. Nhiều người cũng kiu giải thích lắm rồi
 

Van Batio

Well-known member
Ví như bài tàm phương, kiểu như tàm quý, giống kiểu phương chiều tự nhận ra, tự xấu hổ. Là thằng cha này dg say xỉn hoặc ko đủ tỉnh táo giữa cuộc đời. Thôi nói xỉn đi. Nên mới bc chân xiêu vẹo. Trong khoảnh khắc đó mới chợt nhận ra hiện thực cuộc sống, vô thường, vô ngã khổ đủ thứ. Thành thử ra mới hối hận trong lúc dg say, mới làm bài thơ này, nói lên cái nhận ra của mình. Từ nhận ra mới sống tốt đẹp quyết liệt hơn, đại loại. Là vậy. Giờ kiu giải thích hết ko nổi. Còn câu hỏi muôn thuở, tại sao làm dc. Thì cũng chịu. Tự tới giờ nó làm được. Múa ra được
 

Van Batio

Well-known member
Mộng song hải

Bàn tay năm ngón em đan
Xếp thành châu thổ hồng lan điệp trùng
Bàn chân em bước lạ lùng
Đếm lìa hư viễn khắp vùng trị thiên
Anh ngồi tán thán chân tiên
Lố giai chao đảo diện tiền chiêm bao
Ngọc mai có đến lần nào
Xin cho tư tưởng lời chào nguyên xuân



Hoạt thuyết

Cái gì có trước đến sau
Cái gì mộng tưởng cỏ lau tràn bờ
Cái gì tuyệt thể hoang sơ
Cái gì trăn trở bóng tờ ly khai
Cái gì tàn úa héo phai
Cái gì nô nức bước ai xa gần
Cái gì tượng thí phân vân
Cái gì đưa đến muông thần bỏ rơi



Khánh hội (phổ thơ từ bài nhạc the mummers' dance. Tự nhiên năm đó hứng lên nghe thấy hay, muốn phổ thử, ban đầu ko hiểu mô tê gì cả, chỉ thấy nhạc điệu hay. Sau vô tình phổ thấy ý nghĩa. Chính ra cũng nghe dc câu đực câu cái, mới muốn phổ. Là bài này bài đầu tiên phổ thơ luôn. Nói phổ vậy chứ, hack mod theo ý riêng luôn rồi) Mà số hay gì, hay ưa phổ bài của bà loreena

Em nhớ chăng, giờ vui bất tuyệt
Tiếng gọi mùa xuân huy hoàng
Cây đã phủ bởi vương miện triều lá
Đây sồi, tần bì
Đây bu lô, đây thuỷ tùng
Khoác lên ruy băng chợ hoa
Tuyệt diệu nghiêm

Và khi cú gọi trăng về thổn thức
Dưới màn đêm viễn ngọc kiêu tuyền
Bóng đại thụ in trên đất mẹ thân yêu
Giữa khúc sáng ca uy vần điển khúc

Chúng ta đã dạo chơi suốt tàn phiêu cảnh mộng
Thang du đến hết ngày dài
Và trở về
Cùng với vòng hoa nguyệt quế vô song

Tự hỏi, ai sẽ đi tới góc khuất
Khám phá tận cùng thần bí thế gian
Và buộc ruy băng lên những dài tay trường cửu
Vào xuân thì bất tuyệt yêu thương

Kìa, tiếng chim hót
Như toan lấp đầy đại ngàn sâu thẳm
Hoà cùng thiện thỉ vi ô lông
Trường miên hý lộng
Gọi hồn gió chớm reo vui

Rồi tất thảy nắm tay lại
Cùng diễn múa
Hàng đầy hàng, dòng nối dòng
Lớp lớp thi ca
Hạnh phúc ngay tại bây giờ
Cho đến khi bình minh tiếp bước
Mọi sự quy về thường nhiên

Và vòng nguyệt quế chúng ta đem về đây
Trước cửa nhà những người bạn hiền
Đã ngủ qua suốt đêm dạ tiệc
Là nụ hoa sáng dõi giữa viễn tầng thiên lý
Là công trình vĩ đại của Đức Chúa Cha
Đấng Tự nhiên thánh ái vô ngần



Bóng thần

Đoá hoa đồng nội em cầm
Mở mang bờ cõi hương thầm mộng tiên
Màu huyền la giới oai phiên
Thoát na vô tận phố triền triều dâng
Áng sơn kiết trí nghìn lần
Toả nghi siêu ngã tột phần diệu tâm
Đường vào triệu kỹ quang lâm
Tàng xuyên bố thức trăng rằm một đêm



Mở

Mở con mắt khép hai màu
Mở ra lối nhỏ anh vào lòng em
Mở đời mạn tánh lem nhem
Mở quyên minh vũ ngọc rèm điệp khuê

Anh cài vào chánh hiền thê
Đồng trâm duy thức khúc tề nguyệt sa
Tình vô hư biến trấn hà
Ấy điều vui nhất đó là thang liêu



Đuốc thiện

Bài đồng dao nhảy múa trên mưa nguồn
Ánh tiết đón thượng toạ
Thượng toạ đón phôi thai
Phôi thai đón truông đồng
Truông đồng đón nội cỏ liên thu
Liên thu đón tản mực
Tản mực đón nhiếp hồi
Nhiếp hồi đón phú động
Phú động đón phát triết hoa lư
Hoa lư đón thực tại
Thực tại đón minh trì
Minh trì đón trì chân đỉnh thượng
Đỉnh thượng đón ngọc tộc giảo vương
Giảo vương đón kiêu sa mạn tiệt
Mạn tiệt đón đế anh muôn thần
Muôn thần đón nhật nguyệt lưu linh
Lưu linh đón tồn liên tận tưởng
Tận tưởng đón sát kiết mô triệu
Mô triệu đón nghiêu vũ huyền môn
Huyền môn đón lưu vong chánh đồ
Chánh đồ đón hằng hà tuyệt thể vô song

Cái gì tồn tại
Cái gì không
Cái gì chiến thắng
Cái gì tàn dư
Cái gì cho đi
Cái gì nhận về
Cái gì sáng suốt
Cái gì buông lơi
Cái gì ý nghĩa
Cái gì bỏ ruồng

Cái gì trùng ngộ bao dung
Cái gì bước đến thềm nhung kia rồi
Cái gì còn để xa xôi
Cái gì gìn giữ cội lời mênh mông

Ai nhập diệt
Không biết
Ai huy hoàng
Chẵng rõ
Ai than phiền
Chả hay
Ai đang sống
Ấy tâm hồn
 

Van Batio

Well-known member
A certain life

Khúc trời hiu hắt
Lộng gió xa mờ
Kim than ảo đượm
Ta đã sống
Vào thời khắc của hư vinh

Demonique!
Nàng đã giao du với quỷ từ bao giờ
Nàng đã hé lộ những kiệu đồng thuở đó
Nàng đã đạp đổ những trị giá nghênh xuân
Nàng để ngây thơ trôi tầng lũ lượt
Nàng tận tuyệt với lời hứa năm xưa

Ôi chán ngán!
Ôi cô liêu!
Tràng hạt này
Nằm cứu rỗi
Trên xác ta…

Selarus!
Đây da và xương, ta đã thấy
Đây là những cái nhìn
Khi nào cho đến mai sau
Còn tồn tại
Hay tan hoang
Đến chán ngán khôn cùng
Ngươi đã sai
Khi mở lối Du Thần

Bóng trùng liêu đổ
Bóng ngồi than thở!
Bóng trở đôi vai!
Bóng trong muôn ngàn
Tiếng nhạt hình cay
Trách ai bây giờ
Xin đừng
Xin đừng
Đừng quay lại lối cũ âm u

Lasara
Đừng quay lại!
Đừng quay lại!
Thượng đế đã băng hà!
Rotu trở thành bình địa
Anh đã chết
Để bảo vệ các em
Anh đã sống
Như một người anh hùng

Và hẹn ngày trở lại
Không xa…



Tại

Em hãy nói những điều chưa kịp đến
Để thoáng qua một khoảnh khắc niềm tràn
Em hãy đi khi đôi chân còn vững
Để bên đời ta hát khúc du xuân
Em hãy thở bốn mùa tươi đẹp nhất
Để hai bờ trọn vẹn bến ly khai
Em hãy sống từng bóng tờ niêm mật
Để ngôi lời, ngôi thứ, mãi nguyên sơ



Cúc Quyên

Có khi nào em gảy
Một bản thiện tình ca
Âm tứ thánh nhiệm màu
Và triều châu dựng dậy
Bao tư niềm đoạn ngôn

Có khi nào em hay
Bờ mi che sớm tối
Cái thấy khuất mù thuyền
Con đường mưa đứt quãng
Nay ở tận miên man

Có khi nào ta gặp
Lại một quãng đời xưa
Với tranh thêu và bụi
Bám ở mỗi khuôn cành
Bông vẫy điệu nhiên thanh

Có khi nào ta mơ
Vạn vũ khúc dập dìu
Cung tao đàn xao xuyến
Điệp vấn đáp bồi hồi
Trời tưởng thưởng sinh linh



Cảm thụ

Giáng tiên ngụ ở thanh điền
Hằng nga thái bảo mộng truyền hai vai
Tản hồi lời khổ dị sai
Kình lưu thuyết giáo sóng đài rong chơi
Gặp nhau tặng ở đôi môi
Chia phôi giữ ở bên đồi thong dong
Tràng vôi dựng ánh mục đồng
Ngàn thơ thắm đượm trời hồng dung thân



Ký ức Uluru

Một chiều người dạo đản Uluru
Chỉ một mình
Quên đi mù thuyên góc phố
Gạt bỏ miệng uý sa vương
Chẳng giữ hư phồn

Bài thán ca diên thuý
Mây triết, thụ tạo vui mừng
Thở đức chiên, hương đàn tề tụ

Đá đỏ hồng tâm!
Bước ngỡ rền vang!
Đồng xanh nghinh thức!
Tiếng âm la vàng!

Nằm yên hoà hợp
Nghe miền thả hướng
Có gì sánh bằng ấy
Trung tưởng thuyết ngần
Kể cả những buổi Chez Sovan

...

(Lan man, độc thoại nội tâm về so sánh nhất nhị, nội ngoại biên, sau đó đột ngột quyết đoán)

Nhưng em ạ
Thượng đế vốn huy hoàng
Cho đến mãi về sau
Trong tín dạng ban sơ

...

Vô cùng
...

(Nhắm mắt cười mỉm thư thái)

Ghi chú: Ngoặc đơn để giải thích, ko nằm trong bài. Hoặc nếu muốn sửa chút cho logic thì thay "Nhưng" thành "Và"



Ngẫu hứng du hý (lục bát tíu)

Đi về rừng núi ban sơ
Đồng xanh phát tiết lá tơ tung hoành
Bẻ đèo én lượn lanh quanh
Đất mênh mông quá uốn vành môi em
Ban mai trời đã buông rèm
Vút hồn thạch đá êm đềm lông mao
Thở ra sáng suốt hít vào
Siết bao tình khí kính chào châu thân


Giai đoạn này bị hoang tưởng tiền kiếp
 

Van Batio

Well-known member
Tâm sự của ông

Ông điên kể tự bao giờ
Từ muôn bất chợt bất ngờ ông điên
Ông viền vẽ vội cánh tiên
Màu nghiêng chút tánh hết phiền ra hoa

Bao nay ông sống xa nhà
Tuổi trăng đếm dõi hỏi là vô tri
Chẳng còn giữ lại chút chi
Ngoài trang tình sử mộng thuỳ kim cương



Tập đếm

Ta về đếm lấy bàn tay
Còn đây có đủ thẳng ngay nguyên hàng
Ta cùng đếm lại bàn chân
Đời vui mấy bận tần ngần nhớ nhau

Nhớ nhau đếm lại mái đầu
Tóc xanh tóc bạc lần đầu se duyên
Nhớ lời ta đếm uyên thuyên
Chiêm bao kỳ ngộ khắp miền vi vân




Tặng Gajiva

Gajiva

Người đã bỏ dở cuộc đời
Để làm lại cái sống khôn nguôi
Người đã vượt lên bi kịch
Để suy xét mắt thấy tận cùng

Hãy để ta phú chúc
Hãy để ta dìu dắt
Hãy để ta đưa
Linh hồn này yên nghỉ

Làn môi tím phúc
Tay buông ngã rũ gột miền
Chân se sẻ ríu rít
Ngỡ chạm tiếng nhẹ bâng khuâng
Voan trắng nhiệm màu
Ta đã thấy sự thanh thản đó
Trên dáng hình tử thi an nhiên

Gajiva!
Thòng lọng là thập giá!
Thập giá là thòng lọng!
Sống chết bao dung!
Ô chân lý tối cao quyền ưu

Và đây ta thấy
Cũng như thiên thiện thần đã tỏ
Không còn lý do
Không còn khắp tụ
Không còn đưa đón
Không còn mơ lần
Không còn gì nữa

Không còn hơi thở
Không còn tình yêu
Người ta đưa người xuống
Người nằm im
Nghe chiều
Khiêm nhường

Gajiva
Chỉ còn nét đẹp thánh
Ở mãi trong tim ta



Hỏa diệt

Trên triền cánh áng lượn quanh
Thiên thai sát hại trúc vành diệu my
Đằng na mở chết hồi gì
Rút kình tiêu nhụy trùng bì như lai

Bút khai tử địa chi mai
Trầm tung niết trí đáo ngai mâu vòng
Đêm nằm quyến lộng mưa bông
Góc tàng thuyên các ngoảnh lòng nghi tâm






Là bàn tay em đó
Hạ dịu dàng đan mây
Là đôi chân em đó
Cửa tuổi mỏng miên trường
Là tâm tư em đó
Trêu thả ngọc triều nguyên
Là mắt môi em đặt
Nghĩa biển hồi thông thênh
Là trùng lai tái ngộ
Với tiếng nói muôn màu



Thuật ngự

Có lẽ bóng mây còn nguyên mình thuỳ vết
Của uyên hương nào lạc ở hoang đồng
Màu chân phương hường thâu ngắn lại
Ta ngắm tặng, mộ sâu đêm

Hãy tiến vào dòng kinh thư liễu tưởng sánh
Nơi nghiêng mình tịnh lễ ký lương tri
Tô nét đẹp gác kiềng hoa mỵ
Đường tha ly, tương cát nồng


Bài là sao thấy sến quá. Mà thấy cũng được nên chia sẻ luôn
 

Van Batio

Well-known member
Thiền đọng

Người con gái đôi chân bước nhỏ nghe tâm
Ngày tháng mở ở con mắt vòng đời
Em đếm hoài, tiết đầu huy diễm
Còn lệ nào, bủa sớm hôm

Này thật ra hình ký ức đan trùng thức
Lạnh phúc hậu tăng vi thở tượng kha
Lần sáng suốt, ánh thiều tuôn trỗi
Ta đã về, trong lưu ly

Cúc thiền bích, đàng quyết ngôn xưng tứ diệu
Lý vọng cách, thời kết nối âm hao
Buông nghĩa mực, nhắn lời tao mẫn
Đừng mang đến, nỗi hoài miên



Darkness is pure
Bóng tối là thuần tịnh

Định nghĩa thế nào về màu đêm
Từng chu huyền sáng phiêu mất rồi
Còn lại chút tờ se rất mỏng
Thiên hà bầu bạn với hình nhân

Triều áng lưỡng nghi, chấp nhặt hồn
Màn tối tưởng tri, mơ thiết ngâu
Hàng cung phước sa la bỏ dở
Nghiêng gót hồng điệp thán giai nhân

Tìm ở góc nhỏ một cành hoang
Đường ngã liêu xiêu ta thấy gì
Bóng người thi lao qua dĩ vãng
Và làm lại cuộc tuyệt thần tiên


Bài bóng tối thuần tịnh, hỏi một số người, thì cho ý kiến là: khổ 1 dc rồi, hoặc khổ 1+3. Khổ 2 dư thừa. Nói chung tùy độc giả. Chính ra bản thân cũng vote cho 1+3. Còn cái 2 chắc rảnh nên muốn diễn dịch khúc thời gian giữa. Kiểu mại hơi


Phi lao

Thưa em tên tuổi quên rồi
Còn trang giấy trắng viết bồi ngu ngơ
Tờ ghi thắm thiết ban mơ
Tờ ghi thấp thỏm bất ngờ đêm đen

Thưa em đời đủ nhá nhem
Tay anh đếm đủ khen em những lần
Những thời những khắc huyền trân
Yêu em trọn hết ân cần sân si



Ở lỗi

Thiên nga nhắn với thị thần bài kinh ở lỗi

Cái lỗi mày ở cho ngoan
Chớ ngồi vọng chữ thức lan sa đà
Cái si ở chết ngọc ngà
Thuy nghi giã biệt mai là nguyệt hoa

Nghe như thế thục đế thưa

Thưa nga cốt ở tâm hồn
Tồn liên rất diệu bước dồn âm tha
Lỗi gì còn giữ cho qua
Mở ra chân lý điển cò thanh ly
Cười cười nói nói uyên thi
Uyên thi bước ở miên thùy uyên nhi

Rồi rượu vào lời ra, tụm phiếm như điên dại, ko biết mồ xương chảo lửa. Ai xây, và ai thiện trình, ai bỏ ngõ trên non... Đếm lá vàng hình

Thật như thế, đàn huyên thản ý
Nghênh tâm chỉ đề thêm phần tuyệt nhiên
Quả là đại đại thủ pháp vô biên vô lậu chất phất bồ đề phần tận tận thánh tánh liêm chi
Vô khứ hồi

Thế mới nói, ở lỗi mà lại ở rất ngoan. Là như vậy.



Hột mít

Thi ca vốn dĩ tầm ruồng
Bình sinh rớt hột cởi truồng tắm mưa
Thét gào rũ rượi đung đưa
Bù qua sớt lại đánh lừa mọi điên



Hoài niệm

Trở về thuở thức nghi
Ta cùng nhau chơi trốn tìm
Em giấu môi
Anh giấu mắt
Tượng giấu màu mơ
Hoa giấu điệu cười ban sơ
Nước giấu bờ
Trời giấu tiếng nói thang di
Nhưng sao chẳng giấu nổi

Nụ cười triền lữ đâu đây
Mắt thiền mi ngọc đong đày có hay
Đường đi khúc mắc sâu dày
Triều nguyên xóa bỏ mộng tày chia hai

Cuộc triển lãm dưới bờ thi vọng cách
Sông trôi tận ở mãi quyên vân
Nay tìm đâu thước hình tịnh xá
Ta nhìn cây, cây hỏi lá ưu tư
Ta hỏi mặt người, nhiều đăm chiêu xóa bỏ
Ta hỏi xóa bỏ, xóa bỏ hỏi tường lai ở lỗi
Đừng hỏi nữa, hãy ở với nhau thôi…

Kìa miền nội cỏ lanh quanh
Đồng tranh khúc triết viễn thanh êm đềm
Còn vương tiếng khuất tơ niềm
Bóng người rong ruổi trốn tìm đâu đây
 
Sửa lần cuối:

Van Batio

Well-known member
Thằng van halen ko phải bị tâm thần. Mà là trong thần nó có cái tâm, central spirit
 

Van Batio

Well-known member
Đã bảo là ko làm thơ, con mụ admin cứ tưởng tao làm thơ, thấy tao làm cái kc nên bực bội, chém tao. Tao có bao giờ làm thơ đâu. Tao làm một cái sự xạo lồng tổng thể, đại loại vậy. Thơ văn quái gì giờ này. Mé
 
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom