Thơ hay là ở chỗ đó đó. Bữa nay tao mới nói với mày. Mấy bài ông bùi giáng bất hủ mày biết sao nó bất. Vì nó một tầng tâm lý cao sẵn. Nó kéo ngta lên ngay khi đọc. Nên bởi vậy ngta mới thích hiểu ko. Cái dạng thơ tao vdu như tàm phương chỉ là dạng miêu tả, nhận ra. Mà nhận ra thì cũng chả giúp dc cái đéo gì. Trong khi vdu chào nguyên xuân. Mới vô làm cái một luôn. Xin chào nhau giữa con đường, mùa xuân phía trc miên trường phía sau. Đó, r hẹn thề, quyết đoán. Đó. Mày thấy lỗi mày và thằng thành sảng đá chưa. Ko hay dc. Vì chỉ dừng ở miêu tả thực tại, kể lể đàn bà thôi, chả có kéo lên dc cái gì. Thơ bất hủ nó phải là như vậy, ko đơn giản đâu. Muốn bất hủ thì phải sao. Phải có cái tâm thức đó, một cái hệ sinh thái tâm sinh lý, giờ đó, ở mức cao sẵn. Còn mày mà cứ thấp lè, là suốt ngày mày chỉ thốt ra có vậy thôi, nào e sai r, a sai r, mùa thu năm ấy, chia ly, vớ va vẩn. Là vậy. Đéo bao giờ đơn giản