Bài thơ Chiều buồn của thầy - Trungrol

xanhngoc

Well-known member

Bài thơ: Chiều buồn của thầy​

Tác giả: Trungrol

Rồi một chiều buồn anh dính Fo
Câu thăm hỏi ít dần, đời cô lẻ
Chẳng còn gì, hơn thế nỗi buồn đau
Thư phòng vắng, vời vợi sầu tê tái.

Cơn mưa buồn gợi lại chút ưu tư
Toa thuốc dài xếp đống bên án thư
Ca nước xông chần chừ bên khe gối
Giờ mệt rồ,i anh nằm, anh không nói

Ngắm không gian đếm gió mỗi khe phòng
Không đến lớp,cả giảng đường thiếu vắng
Chút không gian yên ắng thuở ban xưa
Cơn ho dài cứ nài nỉ cò cưa

Uống thuốc gì đây khi vừa lên cơn sốt
Mình chăm mình với một nỗi cô đơn
Trong hy vọng chỉ trông vào số phận...
Bán anh em xa mua láng giềng gần

Câu ngạn ngữ cũng có phần không đúng
Thấy cửa đóng dây giăng ai cũng sợ
Cũng dè dặt cũng khép nép bâng quơ
Chỉ vậy mà ai nếu nỡ trách nhau

Nhưng anh vẫn thấy nỗi đau tê dại
Con covid đã làm hại trường đua
Để nước mình bận như mùa chiến dịch
Cố gắng thôi, anh phải về tới đích

Cho cuộc sống qua đại dịch bình yên
Thầy lại đến trường kể chuyện giấc mơ
Vẫn đến giảng đường vẫn làm thơ lúc rỗi
Mắc bệnh rồi đâu phải là có lỗi

Lánh xa người mới mắc tội với giang sơn

chiều buồn của thầy.jpg
 
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom