Bài thơ Con gái Cẩm Phả - Anh Dung Dung

xanhngoc

Well-known member

Bài thơ: Con gái Cẩm Phả​

Tác giả: Anh Dung Dung

Người Nghệ An khen con gái quê tôi
Da trắng nõn không nơi nào có được.
Gặp gái Cẩm hầu như đều dừng bước
Rồi trầm trồ và ước: “Giống cô ni”.

Người Hải Dương lại ngơ ngẩn, thầm thì:
“ Con gái Cẩm ăn gì mà môi đỏ”.
Giữa công trường bụi mù và nắng gió,
Nụ cười xinh chẳng rõ tự lúc nào.

Người Thái Bình thì lại cứ ước ao:
Có giọng nói ngọt ngào như gái Cẩm
Lúc thánh thót, khi dịu dàng trầm ấm
Nói vài câu mà đã thấm vào lòng.

Người Ninh Bình thì lại cứ ước mong
Có đôi mắt, hàng mi cong kiều diễm.
Gương than đen như hoá vào mầu nhiệm
Giữa phố phường chẳng giấu giếm kiêu sa.

Người Bắc Ninh khen gái Cẩm dáng ngà
Dẫu gian nan vẫn thiết tha đằm thắm.
Lòng nhân ái từ trái tim sâu thẳm
Vượt khó khăn, nghị lực lắm vươn lên.

Người Lạng Sơn khen gái Cẩm hồn nhiên,
Biết sẻ chia với mọi miền đất nước.
Không nghĩ suy: hiến dâng là mất được,
Dẫu chẳng cao họ vẫn ngước nhìn ta.

Bao nhiêu năm đi công tác nơi xa
Giờ mới biết họ khen là đúng đắn.
Lại nhớ câu mẹ yêu thường vẫn dặn
“ Lấy gái Than là may mắn đời con”.
 
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom