Bài thơ: Đông về nhớ mẹ quê xa
Tác giả: Nhà QuêGió giao mùa nghe đài báo lập đông
Miền Bắc lạnh mẹ ơi dày thêm áo
Con ở xa cứ mải mê cơm gạo
Mẹ quê nhà cứ mòn mỏi ngóng trông
Vi vút heo may se sắt thổi ngang đồng
Thương gốc rạ từng luống cày tê tái
Cả cuộc đời cứ cần cù nhẫn nại
Đôi vai gầy vất vả gánh cháu con
Cả thanh xuân màu áo lính vẫn còn
Dọc Trường Sơn bom đạn thù không ngại
Rời tay súng vẫn cày bừa cấy hái
Vui xóm làng bố là lính nhà nông
Con ở xa nghe trời đã sang đông
Nhớ quê mẹ thèm cải ngồng cuối vụ
Nửa cuộc đời đóng vai người xa xứ
Là đứa hư giữa cơm áo xô bồ
Mẹ sinh ra là cứ để mong chờ
Con vắng bóng cứ đổ thừa năm tháng
Tóc đã bạc , nếp nhăn xô vầng chán
Mỏi lưng còng ra ngõ ngóng vu vơ
Mẹ biết không cũng từng phút từng giờ
Đêm thức giấc vẫn mong chờ tiếng mẹ
Trong xa thẳm giữa màn đêm rất khẽ
Nhớ cồn cào vàng vọt đến xanh xao
Nắng trời Nam xin một chút đi nào
Gom từng xợi giửi trao miền quê cũ
Có biết không đêm nay ta mất ngủ
Câu thơ hờ ấp ủ bạn trăng thanh
Nhà Quê