Bài thơ Mình thương họ, ai thương mình

xanhngoc

Well-known member

Bài thơ: Mình thương họ, ai thương mình​


Nơi Sài Gòn lắm người qua kẻ lại,
Biết vui buồn hay nước mắt chan cơm ?
Từng vòng quay bánh xe...Số Phận
Đưa ! Ta về đâu biết...bến Bình Yên... !

Rồi buổi sáng, khi bình minh vừa rạng
Bỗng tiếng gà thúc giục gọi...ò...o
Còn mình tôi co ro dưới thềm lạnh !
Hả ! Sáng thật rồi sao ?

Trái đất này ! Cả tỷ người sinh hoạt...
Tôi thẫn thờ và lại hít hơi sâu,
Đưa lên tay xoa đầu vài cái...
Nghe trái tim thình thịch như đồng hồ !

Bước ra đường cùng moto cũ kỹ...
Tiếng máy cày vang vọng cả...Bình Yên !
Tít xa ấy, nghe tiếng còi in...ĩ...
Nở nụ cười đón ánh nắng...Bình Mi

Xoay quanh rồi lại về hiện trạng,
Làm việc rồi, thôi nghĩ tay thôi !
Kim giờ điểm 12 nửa buổi,
Thế cả rồi nhạt nhẽo...Thanh Xuân !

Kim giờ điểm 13 giờ góc cạnh,
Sắp buổi chiều, tự nhủ " trôi nhanh ghê ! "
Rồi nhẹ nhàng cầm con kỵ mã,
Tạch tạch rồi, phóng lẹ cho xong...

Tìm quán nước, tặng Mình cốc bạc xĩu !
Đời ! Nhạt dần tính toán để làm chi ?
Hướng mắt nhìn...Hoàng Hôn đang nhắm lại !
Như ngỏ rằng : " Bạn đã mệt chưa ? "
 
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom