MÙA ĐÔNG KHÔNG EM
Em dằn lòng...
rồi lặng lẽ ra đi
Để nỗi nhớ...
và nỗi buồn ở lại
Gió heo may...
những chiều vàng hoang hoải
Câu hẹn lòng
ai quên được người ơi
Đông trở về...
mang ngọn gió chơi vơi
Để chiều xuống
mang nỗi buồn xa vắng
Heo may ơi ...
cơn gió lòng lạnh lắm
Để anh về...
vương vấn một hồn ai
Phút chạnh lòng
mà chẳng thể nào phai
Vẫn mơ em
bên một bờ môi ấm
Và em tôi
dịu dàng như cô Tấm
Trong truyền kỳ ...
cổ tích hóa hư vô
Anh nhủ lòng...
em mãi mãi là thơ
Để anh đọc
suốt cuộc đời dâu bể
Đôi mắt em...
vẫn ngắn dài giọt lệ
Để hóa thân ...
thành nỗi nhớ cuộc đời
Đến hôm nay
Tôi đã mất em rồi
Dẫu biết vậy
nhưng mà lòng không
thể
Một cuộc đời
có bao nhiêu ngã rẽ
Em xa rồi
nhưng kỷ niệm nào phai
11/1/2019
Lan linh
Chủ đề cùng chuyên mục
- Đọc "Tháng tư màu nhớ" của Phạm Đức Mạnh
- Cảm nhận về bài thơ "Bỏ yêu" của Đặng Xuân Xuyến
- Trần Vấn Lệ: Người ly khách ôm kỷ niệm với những vần thơ mang nặng nỗi hoài tình
- Thơ, em và quê hương trong "Thơ Trần Vấn Lệ"
- Bình giảng bài thơ Mùa xuân chín của Hàn Mặc Tử
- Đọc bài thơ "Say yêu" nghĩ về thơ tình của Đặng Xuân Xuyến
- Nồng Nàn Phố: Tôi đang tìm người đàn ông không ngây thơ
- Tình thơ Nồng Nàn Phố: ngọt đắng từ trái tim đàn bà Song Tử
- Nồng Nàn Phố - yêu để mà đau!
- Nồng Nàn Phố: Những vần thơ đầy cảm xúc và rất đàn bà