. . . . . NHỚ
Có dịp về quê Khương Mỹ,
Làng quê rất đổi hiền hòa,
Nhớ lại hồi còn bé tý,
Bao nhiên kỹ niệm chẵng nhòa . . .
An Phước, trường quê thuở nhỏ,
Sáu mươi năm đã qua rồi,
Những chuyện vui buồn hồi đó,
Ta còn nhớ mãi không nguôi. . .
Nhớ lắm những hôm đi học,
Đồng quê còn phủ mù sương,
Đường đất qua đồi Bây Bốc,
Đưa đôi chân nhỏ đến trường.
Trưa đến giở mo cơm nắm,
Cơm khoai sắn với muối vừng,
Lúc ấy quê còn nghèo lắm,
Nhớ mà nước mắt rưng rưng . . .
Chiều lại trên đường quê vắng,
Hương hoa dữ dẽ ngát thơm,
Trông giống bàn tay ngón ngắn,
Nhớ chùm quả chín vàng ươm.
Lại nhớ trò chơi đá dế,
Đứa nào cũng thủ vài con,
Trống báo ra chơi, giờ nghỉ,
Lại nghe dế thắng reo dòn. . .
Ôi! những buồn vui lúc bé
Về già nhớ lại bùi ngùi,
Biết có ai nghe mà kể,
Thôi thì ghi lại cho vui.
(20-09-03)

- - - - - - - - - - -
TRƯỜNG CŨ & QUÊ TÔI
Bùi ngùi dừng bước trước sân trường,
An Phước, trường quê bao mến thương.
Nhớ lắm những hôm đi học sớm,
Trênđồi cây sim sương còn vương . . .
2uê tôi Khương Mỹ làng quê nghèo,
Dân làng bương chãi cảnh gieo neo,
Đổi củi lấy cơm độn khoai sắn,
Thời gian qua đi trôi dần theo . . .
Cha tôi trước dạy ở 2ui nhơn,
Nhật đánh Pháp, dành xứ Dông dương
Cha đổi về trường quê đạo ấy,
Cha con thành ra cùng chung trường.
Cách mạng mùa thu đã nổ ra,
Thầy trò hăng hái cùng tham gia
Cờ đỏ sao vàng tràn ngập khắp,
Thôn làng gần qua thôn làng xa.
Thế rồi Pháp lại gây chiến tranh,
Trường đóng cửa, trò ngưng học hành,
Lên đường kháng chiến bao hăng hái,
Nhiều người ra đi, cha hi sinh . . . .
Yên bình trở lại chữa bao lâu,
Giặc Mỹ, Hiền lương cắt nhịp cầu
Đất nước lại vào cơn máu lữa,
Dân quê tôi xông lên hàng đầu.
Hòa bình thống nhât năm bảy lăm,
Bắc nam sum hợp tôi về thăm,
Kể mất, người còn bao chuyện kể,
Buồn vui nước mắt ứa âm thầm.
Tôi còn công tác ở nơi xa,
Kỳ nghỉ hàng năm lại về nhà,
Thăm mộ mẹ cha, thăm trường cũ,
Tình quê trong tôi mãi đậm đà.
Giờ đây quê đã lắm đổi thay,
Cuộc sống khá lên với tháng ngày
Đường nhựa rộng thênh, trường ngói mới
Hòa vang quê tôi vui từng ngày.