Nỗi nhớ phù sa - Thắng Kiên

Yêu Thơ

Administrator

NỖI NHỚ PHÙ SA​


Có dòng sông nào không mang phù sa
Trả cho ruộng đồng xanh non mơn mởn
Có tình yêu nào được viết thành thơ
Mà đời là câu chuyện tình bất hủ

Trái tim em có lẽ đã không ngủ
Cứ xôn xao, rộn rã đập bồi hồi
Có tiếng sóng gọi bãi bờ tình tứ
Em yêu anh, nhiều rất nhiều, anh ơi!

Thực ra tình yêu giống như trò chơi
Anh chỉ muốn thua để được đòi nợ
Trả cho anh lòng bao dung thế thôi
Sẽ kết thúc khi có người thắng cuộc

Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ anh
Môi em ấm nhưng lòng em lạnh giá
Có cuộc tình nào ray rứt nhớ mong
Em nhớ anh, không biết sao, hỏi lạ...

Em yêu anh, đến thế, anh vờ hả?
Hay là còn, ôm ai đó, ngoài xa
Nói phải tội... anh thủy chung, đâu lẽ...?
Thương người này, tặng người khác, cành hoa

Bây giờ ở phố núi, chân trời kia
Mặt trời lúc nào cũng dậy rất muộn
Đêm em thức, nghe gió lạnh tràn về
Không có anh, một nửa như chết lặng

Em sống với hoài niệm xưa trống vắng
Nghe những bước chân chạm vào mặt đường
Chỉ mong chiếc lá già kia ngớ ngẩn
Vô tình rơi, em khỏi mở cửa trông

Chút lạnh len theo cảm giác lạ lùng
Hình như có gì chuyển biến trong bụng
Đưa tay lên nghe tim mình rưng rưng
Hay là có bóng anh trong cuộc sống?

Mùa đông vội vã thổi cơn dông đến
Như sợ hương hoa níu kéo nghìn trùng
Bâng khuâng phía dòng sông xa, lơ đễnh
Con sóng vô tình, cứ dội mãi chăng?

Em nhớ anh, anh cứ coi như không
Chắc là có ai, bên đời chia sẻ?
Cơn gió lạnh lùng, mang nỗi nhớ mong
Hay mùa đông, muốn trở về, anh nhỉ?

08.10.2019
Thơ Thắng Kiên
(Ảnh mượn)

noi nho phu sa thang kien.jpg
 
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom