Huỳnh Minh Nhật
Administrator
Thơ Tình: Trăng Côi
Huỳnh Minh NhậtCó những ngày buồn nhưng chẳng cô đơn, ta có trăng vui cùng mây gió, với những hồn thơ tình buồn và khói thuốc. Nhưng hôm nay, trăng chợt xác xơ, gió bỗng lặng im, mọi thứ như xa ta với tất cả những điều tồi tệ, trăng vẫn bên ta, trăng vẫn sưởi ấm lòng ta trong những đêm dài hiu quạnh ấy chỉ có điều trăng tạ tàn không còn như trước, ta không bỏ rơi trăng, ta vẫn yêu trăng như cái thuở trăng tròn mười tám, tình trăng…
Đêm! Ta lắng nghe trời khuya yên tĩnh
Ta ngẩn ngơ nhìn hình bóng trăng côi
Gió mây ơi? Bên ấy có sao trời
Đến đây đi kẻo trăng buồn tàn vội
Ta ngóng chờ, chờ nghe làn gió thổi
Mà khói buồn vẫn rơi xuống bước chân
Nơi xa xôi có chăng gió ngại ngần?
Hay trăng khuyết gió không cần trăng nữa?
Ôi gió chớm thu, cơn gió đầu mùa!
Đem yêu thương cuốn về miền hoang lạc
Để lại thu phai tàn vàng xơ xác
Nguyệt gầy tan tác, lạc về đâu?
Về đâu? Khắc mưa ngâu – nhỏ lệ sầu
Ký ức đầu hãy còn hoài trông ngóng
Nghe nỗi nhớ trở mình trong cơn mộng
Ôm giấc mơ hồng, không muốn tỉnh
Đợi ngày lên
Trăng chết…
Thơ tình về ánh trăng buồn cô đơn: Trăng côi
Mã:
Nguồn: https://ocuaso.com/tho-buon/tho-buon-tinh-yeu/tho-tinh-trang-coi.html
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: