Có ai hỏi hả. Vừa cóp thơ xong. Là nghiệp nhắc là sao. Là cái lúc đó mày. Ê. Có nhiều cái mình ko hiểu dc. Bây giờ chính tao còn ko nhớ rõ. Nhưng có một hm buổi sáng như vầy. Tao cảm thấy bị gánh nặng, r ăn xôi nc tương. R bàn chân tao ko trụ nổi, khụy trc cái bàn thờ ông táo sau nhà, treo ở trên cao. Hmm. Là vô tình khụy ngay hướng đó. Khụy xong mới biết. Là từ hm đó luyện cao lần cuối. Luyện xuyên suốt đâu trong vòng 2 tuần hay 1 tháng ko nhớ rõ nữa. Kinh khủng lắm. Là zậy. R một hm kia, cái ngày nào đó, là hình như cuối luôn, ko hiểu sao quán tính, ăn xôi nc tương lại. R lại tính lao ra vừa phơi nắng vừa luyện tưởng thì phải. Nhưng ko dc nữa r. Ăn ko vô. R tự nhiên ớn lạnh, như phát lãnh trong ng. Lạ. Phát lãnh giữa trời nắng nóng. Thế là lên nghỉ. R từ hm đó nghỉ luôn, ko luyện nữa. Coi như vừa xong cái vụ gì luôn. Có vừa xong mốc nào.
Cái này nghi bị tưởng trong không gian đánh. Còn mấy lần luyện đầu. Xin thưa thật là ko cố tình đâu. Chỉ hiểu trong cái đầu cng mình là, nghiệp nhắc, nghiệp ép. Tạm nói vậy đi. Là, nó nhức. Nó nhức chỗ mắt ba. Nó như, linh thiêng, lạ lùng lắm. Coi như nó bắt mình phải luyện chỉ gần như cả ngày. Luyện dc luôn. Nghiệp nó nhắc mình lại. Hic
Nói sao mới hiểu. Nó ko phải nhức kiểu quỷ dị. Tại vì nhức vậy thì sợ chết khiếp r, chim cút luôn, ở đó hơi đâu luyện chỉ cho nó. Cái này ko phải nhức. Mà là cái gì, ấn lên, cho nhắc, kiểu luyện lại đi ku, tới mốc thời gian r. Tức là phải làm. Như kiểu trả nợ cái gì. Như kiểu dợt lại, luyện lại, nghĩa vụ luôn. Đó. Mấy đợt đầu đó, luyện cũng qua. Trót lọt. Uhm. Đoán đúng đó. Mày luyện xong nó hết ám mày. Chứ ko phải mày bị tẩu hỏa nhập ma tiếp đâu. Luyện xong nó bt luôn. Im ru. Lạ lùng chỗ đó