Bài thơ Buông lơi - Huỳnh Minh Nhật - Thơ tình buồn cô đơn

Huỳnh Minh Nhật

Administrator

Thơ Tình: Buông Lơi​

Huỳnh Minh Nhật

Ta tưởng ta yêu đêm, nhưng thực ra với ta đâu còn mặt trời từ khi em đi nữa? Giờ khóc nước mắt chắc gì đã rơi, sầu thương đâu chắc nói được thành lời, ngày em đi, ngày hồn ta chết. Thôi! Còn gì nữa để mộng với mơ, ta ra khơi, ôm chi mộng tư tình dang dở với những hồn thơ tình khổ lụy, ngoài kia, hương sắc lả lơi vẫn cứ gọi mời… Mặc cho trong tim hình bóng người xưa ẩn hiện bên lề, mặc cho duyên yêu quá khứ và nỗi buồn thẳm sâu vẫn còn khắc khoải, đi thôi, đi cho ngày xanh, đi để nắng vàng…

Giờ khóc nước mắt liệu còn rơi
Sầu vương có nói được thành lời
Đêm đêm ai cô phòng lẻ gối
Tối trời ai nhặt nguyệt đem phơi?

Cứ ngỡ chỉ muốn ngắm trăng rơi
Nào hay đã chẳng có mặt trời
Lạnh lẽo hồn trơ thành sỏi đá
Mệt lã cõi đêm mệt rã rời

Cài then chốt cửa hãy ra khơi
Bao nhiêu ong bướm vẫn gọi mời
Ôm chi mộng tư tình dang dở?
Ngoài kia lắm hương sắc lả lơi

tho-tinh-buong-loi.jpg

Thơ tình buồn cô đơn: Buông lơi

Mã:
Nguồn: https://ocuaso.com/tho-buon/tho-buon-tinh-yeu/tho-tinh-buong-loi.html
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom