Huỳnh Minh Nhật
Administrator
Thơ Tình: Chạng Vạng
(Huỳnh Minh Nhật)Bước đi trên bờ biển vắng lặng vào khoảng hoàng hôn chạng vạng, ánh nắng chiều trở nên yếu ớt chẳng hề đủ ấm cho cái giá lòng mùa hạ, lắng nghe tiếng sóng rì rào rất khẽ, ta nhớ về ngày xưa, ta gom nỗi lòng viết một bài thơ tình cô đơn hạ vắng… Bao nhiêu thương nhớ mới đủ để quên, và bao nhiêu áng thơ nữa mới đủ để ta thôi còn trở trăn trong những tháng ngày nhằn nhọc?…
Dạo bước cô đơn dưới nắng chiều
Sóng buồn phẳng lặng gió đìu hiu
Hoàng hôn hạ trắng chân mây bạc
Bến buồn xơ xác cõi tịch liêu
Dõi mắt nhìn về nơi chốn xa
Sao mà hờ hững nắng chiều qua
Tà áo em về còn tha thướt
Mùi hương đau đớn thật đậm đà
Ngửa tay xin hạt cát của trời
Cúi đầu dấu lệ để thảnh thơi
Nắng hạ chiều nay vô tình quá!
Nỗi lòng lữ khách vẫn đầy vơi
Ta bước về đâu để thấy người?
Rõ là tan nát, rõ mười mươi
Khói thuốc loang mờ sương mây hạ
Bụi trần xóa hết tháng ngày tươi
Đã biết cô đơn dưới nắng chiều
Sao hoài mơ mộng chuyện tình yêu?
Đường vui người đã quen chân bước
Đâu biết buồn này đến bao nhiêu…
Thơ tình hoàng hôn mùa hạ: Chạng Vạng
Nguồn: https://ocuaso.com/tho-buon/tho-buon-tinh-yeu/tho-tinh-chang-vang.html
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: