Huỳnh Minh Nhật
Administrator
Thơ Tình: Cô Lái Bến Sông Thương
Huỳnh Minh NhậtCô lái ở bên kia sông ơi!
Tôi đến được đây đã tối trời
Mùa này đêm rét trời trở gió
Lạnh lẽo lắm thay! Cô lái ơi!
Tôi biết giờ đò đã sang sông
Nơi nhà ai biết kẻ ngóng trông?
Thấy chiếc thuyền cô neo bến vắng
Cho kẻ lỡ đường quá giang không?
Tôi đây lữ khách trên lối xa
Bao đêm đã ngủ dưới trăng tà
Khói thuốc phủ mờ đêm hiu hắt
Lạnh lòng mỗi độ gió đông qua
Cô lái đò ơi! Cô hãy thương!
Đời tôi phiêu bạt lắm gió sương
Tay trắng bao năm hoàn tay trắng
Hành trang chỉ nặng nỗi buồn vương
Quạnh quẽ tím trời buổi chiều nay
Sông buồn lãng đãng ru đò say
Ngậm ngùi đứng ngó đò xa bến
Mà hồn trôi lạc theo gió bay
Cô lái đò ơi! Cô biết không?
Tôi đây chỉ có một tấm lòng
Số kiếp tha phương người lữ thứ
Cuộc đời trôi dạt mãi thong dong
Và cô lái ơi! Cô đợi ai?
Vô thường ai biết được ngày mai
Cô đâu đợi khách! Chưa rời bến?
Cô đứng đợi ai bến lặng này?
Cô lái đò ơi! Tôi gọi cô!
Chừng như tiếng vọng cõi hư vô
Chắc cô thả mộng nơi nào đó
Đâu biết bờ đây có kẻ chờ
Thôi thế tôi đành một đêm nay
Gối đầu trên lá ngắm trăng say
Nhìn dòng nước bạc hòa trăng mộng
Lại lỡ đò thêm một chuyến này !
Thơ tình buồn về con đò
Nguồn: https://ocuaso.com/tho-buon/tho-buo...ai-ben-song-thuong-va-gui-nguoi-lu-khach.html
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: