Huỳnh Minh Nhật
Administrator
Thơ Tình: Đà Lạt Buồn
Huỳnh Minh NhậtĐó là ngày đầu tiên tôi đặt chân xuống vùng đất ngàn hoa Đà Lạt, cảnh sắc đủ màu làm con người ta cũng như rạng rỡ theo ngàn hoa đua hương đua sắc, thế mà, hồn như chẳng chút vấn vương, nỡ vô tình với những cánh hoa mềm mỏng ấy, nó vẫn buồn với những gì đã qua trong quá khứ, người đông, trống rỗng, lòng buồn cảnh cũng như không…
Đường quanh co đến bờ hồ than thở
Bỡ ngỡ lần đầu đến thành phố ngàn hoa
Hoa đó hoa đây, đẹp quá vỡ òa
Ôi Đà Lạt, phố sương mù mơ mộng
Trên sườn đồi cao vút những ngọn thông
Phía bên kia đỏ thắm quả dâu hồng
Ở sau lưng hoa thắm tràn nhựa sống
Trước mắt buồn, hồ Hương mênh mông
Nhưng hỡi ơi!
Lòng rượi buồn cảnh đẹp cũng như không
Sống phiêu du sao vướng nỗi tơ hồng
Người thì đông mà trong lòng trống rỗng
Giống khóc òa mà trong cơn mưa giông
Thôi thì…
Cứ lông bông cho hết ngày “than thở”
Rồi xa mờ những ký ức xa xôi
Mây buồn mây vẫn cứ trôi
Ta buồn ta cứ mình ta một mình
Thơ tình Đà Lạt: Đà Lạt Buồn
Mã:
Nguồn: https://ocuaso.com/tho-buon/tho-buon-tinh-yeu/tho-tinh-da-lat-buon.html
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: