Huỳnh Minh Nhật
Administrator
Thơ Tình: Điên
Huỳnh Minh NhậtMùa thu đến khiến con người ta chợt xanh xao hơn, nhớ hơn, buồn hơn, trầm lặng hơn như tiếng lá nhè nhẹ rơi vào ngõ tối. Mùa thu đến, người ta thích nghe nhạc, người ta thích viết, người ta đợi chờ… Người ta muốn phát điên lên với những tơ tình của thời hoang dại. Và như tựa đề, đây có lẽ là một bài thơ tình khá “điên” cả về ngôn từ lẫn cái hồn của nó, tôi không biết nữa, chỉ là những lúc buồn vui, nhớ quên lẫn lộn, tôi lại muốn làm một bài thơ điên đảo như thế này, vậy mà, vơi đi ít nhiều cái nỗi niềm riêng…
Trời mưa lạnh quá rét bờ vai
Thu đến thu đi mộng thời dài
Ta còn trông ngóng, chờ ai đó?
Uớt áo ta rồi, ai đâu hay!
Lá rơi úa đỏ một khoảng trời
Lối nhỏ thu về rách tả tơi
Chân mỏi ngõ buồn lòng hoang vắng
Hồn chết lặng rồi, nghe tim rơi
Ta làm sao vậy ơi ta ơi?
Môi mắt khô thâm tóc rối bời
Ai đã bước đi, ai còn đợi?
Ai đã điên rồi? Ai ra khơi?
Thơ mùa thu hay và buồn nhất: Một chiều thu
HTML:
Nguồn: https://ocuaso.com/tho-buon/tho-buon-tinh-yeu/tho-tinh-dien.html
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: