Huỳnh Minh Nhật
Administrator
Thơ Tình: Hồn Xuân! Xanh Xao Quá…
Tác giả: Huỳnh Minh NhậtCó vẻ như khá lâu rồi tôi chưa thả tâm trạng của mình vào lời thơ một cách tự nhiên và thoải mái, nay là một buổi chiều chớm xuân, tôi say với men cay, say với cuộc tình lận đận từ cái thuở nảo nao nào đó, với cái ánh nắng yếu ớt cuối chiều, với những cơn gió phảng phất tiếng người vẫn hằng thương mến, như đớn đau, như rạn vỡ, sẽ chẳng có cách nào để có thể vơi đi nếu không là một bài thơ tình tự do, ngôn từ chân thật chan chứa nỗi muộn phiền của mình… – Cho tim gầy, hồn xuân xanh xao quá!
Thu than thở, heo may buồn lặng lẽ
Xuân đến rồi? Khe khẽ vẫy chào đông
Ta lạc bước, nơi đâu? Trời gió lộng!
Khói bay bay phơ phất giữa cánh đồng
Hoàng hôn xuống trời mây như òa khóc
Ta lại say với nắng muộn cuối chiều
Ôi ha ha! Sướng run vì đau đớn
Hồn rạn rồi, tim vỡ, mắt cay cay
Cơn gió nào đưa tiếng ai đến đấy?
Trả về đâu cái thuở nặng lòng nhau?
Ta mơ gì ngày cũ cả mai sau
Cành hoa giấy trắng tinh màu tang tóc!
Than ôi! Chết, tình xuân là tình chết
Ta với thu vàng võ thế mà hay
Xơ xác sao? Uống một cuộc tình say
Đợi mùa về, hồn xuân xanh xao quá!…
Thơ tình mùa xuân cô đơn: Hồn Xuân! Xanh Xao Quá…
Nguồn: https://ocuaso.com/tho-buon/tho-buon-tinh-yeu/tho-tinh-hon-xuan-xanh-xao-qua.html
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: