Huỳnh Minh Nhật
Administrator
Thơ Tình: Mùa Thu Cuối
Huỳnh Minh NhậtTình đi, thu qua, thứ ở lại là những hạt tâm tư nặng trĩu, tôi như say trong men tình của khoảng trời thu về cuối, người ta vẫn bảo tình đẹp là tình bơ vơ, nhung nhớ. Nhưng lạ quá, tôi không muốn, dừng lại mảnh hồn hoài rong ruổi với nhớ thương nơi quá khứ, dừng lại thôi…mùa thu cuối! Dừng lại thôi hỡi cuộc tình xa rồi vẫn hoài đeo đuổi những nẻo tình xa…
Em có lùa cơn gió buổi chiều nay?
Để gió về trên lối cũ nhớ ai
Man mác buồn nép mình bên cánh liễu
Gió hờn em nhưng gió nhớ em nhiều
Em có đùa chiếc lá cuối thu không?
Sao thu khóc lìa xa mối duyên hồng
Lá rơi đi: “Đánh thức mùa thu dậy”
Sao ngủ quên để đông bước qua thềm
Cuộc tình mình còn mơ ước gì thêm?
Hoàng hôn xuống ngả màu hiu hắt nắng
Khúc tình ca gợi nỗi buồn lẳng lặng
Còn lại gì? Nặng trĩu hạt tâm tư
Và anh say, say mùi hương cuối thu
Em vui không khi hay mùa thu cuối?
Dừng lại thôi: Mảnh hồn hoài rong ruổi
Em có say như anh buổi chiều nay?
Thơ buồn về mùa thu: Mùa thu cuối
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: