Tu hú thiệt tình

Van Batio

Well-known member
Con admin nó muốn nói tao là, thơ, pic thơ phải thơ, lời lẽ ý tứ diễn đạt. Vậy là nó đéo biết gì cả, mà nói vậy. Tao có nói nó r. Tha tâm thông. Thừa sức làm luôn. Mà vậy thì nhà búp bê mẹ nó, đâu phải nhà thiệt. Nhà thiệt phải có bụi. R rắn mối chó má chui vô ị chỗ này chỗ kia thúi quắc. Mới đúng cái nhà. Nằm tiếp
 

Van Batio

Well-known member
Kiểu mày hình dung, ngột ngạt quá, đéo có gì làm nhiều, ngồi nghĩ abc, a phải ra a, b ra b. Trong khi tao, lo sống tao còn hổng đủ. R phải nghỉ ngơi, nghe nhạc, xem film, utube, r phải giải trí ng kc, tự chửi mình. Đủ thứ. Đây chỉ nghĩ dc nhiêu đó, diễn đàn thơ, phải ăn nói nhuần nhị, post thơ thôi. Ko khá lên được. 6 mấy r mà chưa khá. Chừng nào khá
 

Van Batio

Well-known member
Ghê thiệt. Trong lúc dg bàn về thực trạng xh, tình hình tâm linh các kiểu, bên kia nghĩ tao phải ban thằng này, vì tao tức nó các kiểu, r có khả năng nó message tao. Tào lao
 

Van Batio

Well-known member
Đó thấy hông. Chứng tỏ gì. Mày kết luận đi. Là mấy chục năm nay, làm thơ, hoặc theo thơ vô nghĩa. Thơ là để ngta sao. Người hơn hả, hay sao. Làm có người hơn ko
 

Van Batio

Well-known member
Làm dữ quá. Cuối cùng chỉ nghĩ dc chuyện ban thằng này, topic thằng kia. R nói tao làm vậy vì thơ, cái tinh thần thơ, cái gì, poetic spirit. Má
 

Van Batio

Well-known member
Làm thơ. Mà ko bàn dc thực trạng xh đi, hay tôn giáo tâm linh, một cách hiện sinh chia sẻ đồng cảm nhất. Vậy là chưa làm thơ r. R đó nay ko phải theo thơ luôn. Chỉ là theo đuổi thế giới ảo tưởng
 

Van Batio

Well-known member
Ah tại sao tao phải chửi tao hả. Nó nhiều lý do, nó dày quá. Nó đủ thứ, khó giải thích
 

Van Batio

Well-known member
Cũng ráng đọc, mà thấy thơ thành viên tào lao ko. Hay là tao khó, hay là sao. Nhưng mà thơ bùi giáng thì tao thấy hay
 

Van Batio

Well-known member
Phải khóc cười lẫn lộn mới vui. Xưa tu nắng, tưởng thức quậy tưng lên, làm thơ điên đã luôn, trong lúc làm với làm xong khóc cười lẫn lộn, hỷ lạc, nhập tâm luôn. Xong sau này hết tu nắng điên, tỉnh lại, hết làm dạng thơ này dc. Hm nào fb memories nhắc lại thì post
 

Van Batio

Well-known member
Kỉ niệm cũng có vài cái mắc cười, đẹp. Vdu như hm dg làm thơ điên, khóc cười lẫn lộn lên rồi, ngồi mình tự khóc cười luôn. Xong cái tự nhiên bà dì qua, ý thức phải quay trở lại làm chủ liền, dụi mắt, cắt cầu tưởng thức. Ra mở cửa cho bà dì. Mà đâu hết. Mắt còn dg đỏ hoe luôn. Hình như có thằng bên kia dòm qua dc. Tao nghĩ bụng có khi nào nó tưởng lâu quá ng nhà ko ghé, nên mừng rỡ khóc nhẹ. Thật ra là bị tâm thần mà. Còn bà dì ko biết có biết ko. Chắc cũng biết mà bả biết tao tâm thần nhẹ r nên ko cần hỏi
 

Van Batio

Well-known member
Evanes, dấm dúi làm gì, mấy cuộc tình đầu tiên xao động nở nôi
Tôi nghe 1 phút, nói 1 phút, càm ràm 30 phút, hết hơi 2 mươi mấy lần ẩn nhẫn, phẫn nộ angry bơ, người con gái mong rằng, bách hợp toàn chân thiện mỹ vang vang bích toàn đạt đc echoes đâu đây
Lẽ gì lại như thế, sa mạc bị biến dạng siêu hình, chuyển hóa trăm năm should be real, luân hồi móc nụ lén phén lộp phộp lèm phèm, làm điên cuồng tróc vẩy tran bư bào dậu cằn cỗi ba cái ly mao rạp dồi ủng nhuyễn man căng
Thật ra ở giữa tâm điểm thế giới, có một vệt sáng thiện kỳ aloka, lên cao sáng hơn, cao nữa sáng nhất, biocentrism chào thua mận rặng, bụi dưa chuối sai đường suy nghĩ thiệt lại say gudbye, thượng đế ba lần gác cổng mặn mòi giúp đỡ tận tình carefully
Ko thể bảo rằng, những mùa đông đã qua để lại trơ trụi lá, trong khi mùa thu úa vàng yellow nháp nhốt ba cái minh diệu thiền giá đỡ tồn liên nam ngư phụng lộc, làm cho giết lặng cắc cớ hư tùy salim tiêu tao dao dư
Hãy vẽ ra những mặt cắt gom gù trên từng man di cứ điểm, để cho bể nát màu hoa sa mạc tình hình gỗ đá om hơi bàng dừa dưa gang
Tôi thấy xét nét trong từng cử chỉ, chôn cùng đàn, nhà cửa mấy dụng cụ lẻ tẻ đặt bày wishful thinking, đâu suất diệt độ kalapa bất mãn bao lần gõng nhẹo lù mù lộp rộp uất ức giả trận đồng cong sa mưa
Khi chưa biết đàn, đàn anicca, qua lại aloka, kết hợp mặt thiếc akana sang biền hợp lệ trong chính, mặt hệ đức phùng hợp tụ ly tan hao dâu
Nhưng khi biết rồi, thực tại mở lối reality tan hoành, trục tung phát kiến măng dày đập dc rõ nét, bao nhiêu kết tập kĩ càng săm mâm, dụp lại ngay liền như 1 tia chớp sao động, like a flash mạnh bạo sâu ngây manifa paruta
 

Van Batio

Well-known member
Kể cũng lạ mày. Coi vậy chứ. Mà sao. Yếu đuối hay gì. Hay nhạy. Là cái hồi mà xúc cảm còn non. Tin dc ko. Đọc bài chào nguyên xuân của bùi giáng mà khóc luôn, nhạt nhòa. Khó hiểu. Khóc mà nó ngay tại thời điểm đọc. Khỏi cần phải đợi phân tích, hiểu ra là gì là gì
 

Van Batio

Well-known member
Giờ nó đủ thứ rồi. Nên đọc lại bt. Khóc hồi 2015 lận. Bật khóc nhiều chỗ. Lấy tinh thần xong lại khóc tiếp. Ko nhớ rõ chỗ nào. Nhưng mà chắc chắn chỗ ngón tay thon thon, nhớ nhau, khóc luôn
 

Van Batio

Well-known member
Lần cuối tao khóc thơ hả. Ko nhớ rõ, nó rơi vào năm 2017 hay 18 gì đó. Khóc bài của tao luôn. Bài đơn giản thấy mồ, ko hiểu sao. Làm như có tiền kiếp hay cái gì. Nhớ cảnh cũ, nhớ ông thầy, r nhớ yếu tính. Về sau đỡ lại. Đến giờ là chỉ có khóc cười lẫn lộn, ko có khóc nhập tâm ủy mị lu loa nữa. Là cái bài anicca đó. Đơn giản vậy mà làm khóc quá chừng. Mình làm luôn

Anicca
Tôi thấy vô thường như một vị thầy
Một vị thầy truyền tâm pháp
Đây là những điều minh bạch
Đây là sinh
Đây là già
Đây là bệnh
Đây là tử

Không ai được phép quên

Có vậy thôi. Khóc huhu lu loa lên, ko kìm chế dc. Hoàn cảnh có gì kể lại cho. Giờ ko rảnh

Thôi ráng kể. Là hm đó, dg ngồi sau vườn, trên cái ghế xanh, lướt web dt, giải trí. Tức là trc đó ko có nghĩ gì lq chuyện triết lý, tâm tình cdoi, làm thơ gì cả. Đó. Cái bỗng nhiên trong đầu bật lên bài thơ này. Ban đầu biến thể gốc của nó gằn hơn. Tôi thấy cái chết như một vị thầy, một vị thầy truyền tâm pháp. Xong r biến thể. Đây là bệnh, đây là tử. Rồi mới hai câu kia, đây là những điều minh bạch, ko ai được phép quên. Nó nhiều dồn dập quá nên ko chịu nổi khóc luôn. Còn giờ mà bình tỉnh kể lại cho nghe, thì tạm phân tích là. Nó đủ thứ cả. Vdu như: hoang tưởng tiền kiếp, nhớ bài giảng của ông thầy hm đó, bài kệ kết thúc của ổng, nhớ cái giọng đọc đó, r mình là ng đi tu học lớp đó, khá mà giải đãi, rồi nhớ cái yếu tính bài kệ, thấy rõ ràng đúng với thực trạng cuộc sống này, rồi có lỗi, phụ lòng ông thầy gì đó... Nói chung là nó lan man. Cho nên chịu ko nổi khóc, ko đợi phân tích đc luôn. Đó, nhất là tưởng đơn giản, nh mà, mình hoang tưởng cái khúc, ông thầy, dáng ng hiền sao, lùn xỉn, mặt phúc hậu, ăn nói, giảng dạy đơn giản sao, làm kệ sao, r nói lại bt, trong số các trò ngồi đây, ko ai dc phép quên. Nhớ chưa, rồi làm động tác tay hiểu ko, ngón tay này bập bập vô lòng bàn tay kí, đây là sinh, đây là già, đây là bệnh... Nó giáng ghê lắm, trong cái tâm trí. Hay đơn giản là bệnh tâm thần nhẹ. Mé. Giờ đọc thấy bt. Mà ko phải 1 lần hiểu ko. Phải bị đâu, thêm nhiều lần nữa. Nói chung dưới 20 lần thôi. Rồi cách ngày, cách quãng thời gia luôn. Về sau mới hết dc. Lạ lùng
 
Sửa lần cuối:
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom