Lần cuối tao khóc thơ hả. Ko nhớ rõ, nó rơi vào năm 2017 hay 18 gì đó. Khóc bài của tao luôn. Bài đơn giản thấy mồ, ko hiểu sao. Làm như có tiền kiếp hay cái gì. Nhớ cảnh cũ, nhớ ông thầy, r nhớ yếu tính. Về sau đỡ lại. Đến giờ là chỉ có khóc cười lẫn lộn, ko có khóc nhập tâm ủy mị lu loa nữa. Là cái bài anicca đó. Đơn giản vậy mà làm khóc quá chừng. Mình làm luôn
Anicca
Tôi thấy vô thường như một vị thầy
Một vị thầy truyền tâm pháp
Đây là những điều minh bạch
Đây là sinh
Đây là già
Đây là bệnh
Đây là tử
Không ai được phép quên
Có vậy thôi. Khóc huhu lu loa lên, ko kìm chế dc. Hoàn cảnh có gì kể lại cho. Giờ ko rảnh
Thôi ráng kể. Là hm đó, dg ngồi sau vườn, trên cái ghế xanh, lướt web dt, giải trí. Tức là trc đó ko có nghĩ gì lq chuyện triết lý, tâm tình cdoi, làm thơ gì cả. Đó. Cái bỗng nhiên trong đầu bật lên bài thơ này. Ban đầu biến thể gốc của nó gằn hơn. Tôi thấy cái chết như một vị thầy, một vị thầy truyền tâm pháp. Xong r biến thể. Đây là bệnh, đây là tử. Rồi mới hai câu kia, đây là những điều minh bạch, ko ai được phép quên. Nó nhiều dồn dập quá nên ko chịu nổi khóc luôn. Còn giờ mà bình tỉnh kể lại cho nghe, thì tạm phân tích là. Nó đủ thứ cả. Vdu như: hoang tưởng tiền kiếp, nhớ bài giảng của ông thầy hm đó, bài kệ kết thúc của ổng, nhớ cái giọng đọc đó, r mình là ng đi tu học lớp đó, khá mà giải đãi, rồi nhớ cái yếu tính bài kệ, thấy rõ ràng đúng với thực trạng cuộc sống này, rồi có lỗi, phụ lòng ông thầy gì đó... Nói chung là nó lan man. Cho nên chịu ko nổi khóc, ko đợi phân tích đc luôn. Đó, nhất là tưởng đơn giản, nh mà, mình hoang tưởng cái khúc, ông thầy, dáng ng hiền sao, lùn xỉn, mặt phúc hậu, ăn nói, giảng dạy đơn giản sao, làm kệ sao, r nói lại bt, trong số các trò ngồi đây, ko ai dc phép quên. Nhớ chưa, rồi làm động tác tay hiểu ko, ngón tay này bập bập vô lòng bàn tay kí, đây là sinh, đây là già, đây là bệnh... Nó giáng ghê lắm, trong cái tâm trí. Hay đơn giản là bệnh tâm thần nhẹ. Mé. Giờ đọc thấy bt. Mà ko phải 1 lần hiểu ko. Phải bị đâu, thêm nhiều lần nữa. Nói chung dưới 20 lần thôi. Rồi cách ngày, cách quãng thời gia luôn. Về sau mới hết dc. Lạ lùng