Thơ hay một chuyện, thơ có độ khó cao. Rồi thơ điển hình, bất hủ, khác nữa. Mà mày biết thơ bất hủ, điển hình, iconic, nó luôn có tính chất gì ko
Nó bắt buộc luôn, theo quan điểm cua tao, là phải đơn giản, trực diện, dễ nhớ. Nhưng tụ chung cái hay ở chỗ. Tưởng đơn giản vậy mà ko ai nghĩ ra. Vdu như sao
Trong đàn có bài romance guitar, là mấy thằng lính mới hay tập đấy, thấy ko. Cũng hay, bất hủ, trực diện dễ nhớ dễ hiểu, giai điệu ko phức tạp. R hỏi ra thằng nào nghĩ ra, sáng tác dc, trừ thằng tác giả thôi. Đó
Thành ra nếu nói hay, đỉnh cao, thiếu gì, uống rượu, rồi bài đười ươi tờ phong nhã, rồi tùm lum, rất nhiều bài diễn chữ, nhưng mà mày ko tới lui với nó thường xuyên dc. Vdu như ngươi về, dễ hiểu ko, đọc vô hiểu liền, nội dung, ah bàn tay, về, cửa mở, nhánh cành, quê rừng rú thẳm. Cũng dễ nhớ, dễ hiểu, ko nhớ dc hết thì vẫn luôn nhớ dc đại ý. R hỏi ra câu quan trọng. Đơn giản vậy thằng nào làm dc. Ko một thằng nào luôn, trừ ông giáng đó
Đó. Cái gọi là. Thơ bất hủ, điển hình là vậy. Coi chừng lầm sang thơ zig zag, loạn tưởng, thơ trình độ cao, thơ siêu ngôn ngữ điệp. Thơ bất hủ, là dễ nhớ, dễ hiểu, trực diện, mà lại, ko ai làm dc cả. Là vậy
Quên ý. Là nó vẫn thể hiện trình độ trong đó. Thứ trình độ như kiểu dc khái quát, giản lược, vì nó cần được vậy, chứ ko đáng gì zig zag lên. Nhiều cái. Tức là nhìn nó đơn giản, nhưng nó vẫn có đủ nét hàn lâm, học thuật, trình độ cao... trong đó.
Tại vì tao nói vậy thì mấy thằng làm con cóc, cách mạng gì đó, rừng dừa, thăm cháu, hổng lẽ bất hủ luôn. Cũng đơn giản trực diện hiểu ngay gì đó thôi
Giống như bài tàm phương, hay bài mộc quận, tao thấy nó điển hình trong tao. Cũng bởi do, như mấy cái ý trên. Hay, trực diện, cũng có thể hiện trình độ về chữ nghĩa, tâm thức, học vấn... Rồi nó nhắc bàn về cái mảng tư duy, cái chiều mà tao cần, đại loại. Rồi nói đơn giản là thế. Rồi thằng nào làm dc. Bài mộc quận chẳng hạn
Người đi tìm gió bay mất rồi
Còn lại khoảng trống nối mi ai