Tu hú thiệt tình

Van Batio

Well-known member
Ah. Note mấy phụ cũng còn 20 bài. Mà rảnh post lên. Mà chủ yếu tìm bài kia ko có, và ko nhớ
 

Van Batio

Well-known member
Csong thì cũng chỉ vài ba thứ nói trọng tâm. Bvay nhớ dc vài bài. Tàm phương, trùng dương, bóng tối là thuần tịnh, mộc quận,..., các kiểu. Căn nhà máu
 

Van Batio

Well-known member
Ai chả vậy. Giống như bùi giáng làm nhiều, chắc lên triệu bài có. R tao đọc cũng kha khá. R bài điên bài tỉnh. Bài gì ghi đe gì đó cũng hay. Rồi uống rượu. Mà nói chung mình chỉ nhớ đến nó khi tâm lý muốn diễn chữ, chơi chơi. Tao chỉ lưu ý mỗi bài người về
 

Van Batio

Well-known member
Đó. Vdu như hay là sao, xuất chúng luôn, có 1 ko 2. Bài này

Ta về giũ áo đười ươi
Trút tờ phong nhã cho người phụ nhau
Em về thảng hoặc mai sau
Diệu Hoa lầu các đêm nào hoá sinh
Còn nghe cơn cớ bất bình
Đầu xuân rất mực biên đình ra hoa
Em về giũ áo mù sa
Trút quần phong nhuỵ cho tà huy bay

Nhưng mà lưu là lưu dc cái gì.

Thành ra tổng thể vẫn là bài người về
 

Van Batio

Well-known member
Thơ hay một chuyện, thơ có độ khó cao. Rồi thơ điển hình, bất hủ, khác nữa. Mà mày biết thơ bất hủ, điển hình, iconic, nó luôn có tính chất gì ko

Nó bắt buộc luôn, theo quan điểm cua tao, là phải đơn giản, trực diện, dễ nhớ. Nhưng tụ chung cái hay ở chỗ. Tưởng đơn giản vậy mà ko ai nghĩ ra. Vdu như sao

Trong đàn có bài romance guitar, là mấy thằng lính mới hay tập đấy, thấy ko. Cũng hay, bất hủ, trực diện dễ nhớ dễ hiểu, giai điệu ko phức tạp. R hỏi ra thằng nào nghĩ ra, sáng tác dc, trừ thằng tác giả thôi. Đó

Thành ra nếu nói hay, đỉnh cao, thiếu gì, uống rượu, rồi bài đười ươi tờ phong nhã, rồi tùm lum, rất nhiều bài diễn chữ, nhưng mà mày ko tới lui với nó thường xuyên dc. Vdu như ngươi về, dễ hiểu ko, đọc vô hiểu liền, nội dung, ah bàn tay, về, cửa mở, nhánh cành, quê rừng rú thẳm. Cũng dễ nhớ, dễ hiểu, ko nhớ dc hết thì vẫn luôn nhớ dc đại ý. R hỏi ra câu quan trọng. Đơn giản vậy thằng nào làm dc. Ko một thằng nào luôn, trừ ông giáng đó

Đó. Cái gọi là. Thơ bất hủ, điển hình là vậy. Coi chừng lầm sang thơ zig zag, loạn tưởng, thơ trình độ cao, thơ siêu ngôn ngữ điệp. Thơ bất hủ, là dễ nhớ, dễ hiểu, trực diện, mà lại, ko ai làm dc cả. Là vậy

Quên ý. Là nó vẫn thể hiện trình độ trong đó. Thứ trình độ như kiểu dc khái quát, giản lược, vì nó cần được vậy, chứ ko đáng gì zig zag lên. Nhiều cái. Tức là nhìn nó đơn giản, nhưng nó vẫn có đủ nét hàn lâm, học thuật, trình độ cao... trong đó.

Tại vì tao nói vậy thì mấy thằng làm con cóc, cách mạng gì đó, rừng dừa, thăm cháu, hổng lẽ bất hủ luôn. Cũng đơn giản trực diện hiểu ngay gì đó thôi

Giống như bài tàm phương, hay bài mộc quận, tao thấy nó điển hình trong tao. Cũng bởi do, như mấy cái ý trên. Hay, trực diện, cũng có thể hiện trình độ về chữ nghĩa, tâm thức, học vấn... Rồi nó nhắc bàn về cái mảng tư duy, cái chiều mà tao cần, đại loại. Rồi nói đơn giản là thế. Rồi thằng nào làm dc. Bài mộc quận chẳng hạn

Người đi tìm gió bay mất rồi
Còn lại khoảng trống nối mi ai
 
Sửa lần cuối:

Van Batio

Well-known member
*
HỒN TRƯƠNG BA MỘ DUNG PHỤC CHÉN CƠM PHIẾU M ̃U HỒ M ̃U NGOẠT
*
Chén cơm phiếu mẩu Hồ Mẫu Ngoạt
Mượn hồn Anh Vũ Hồ Quang quác
Giang Trạch Dân oan thân bất hoạt
Lò tôn Dân Chủ mở toang hoác
*
Hun Sen Xi Hà Núch soàn soạt=Hà Nội Mút Cu Hoa cờ quạt
Nguyễn Thị Kim Tiến tiêm chích choác
Tắt đèn Ngô Tất Tố khuynh loát
Tố Hữu thùng nhân về hàng loạt=Nguyễn Thị Bình Nguyễn Thị Định đoạt
*
Toà Bạch Ốc Tầu ngầm U oát
Tứ nữ nhân bang Drone Seal Swat
Luận tội tổng thống Deal khoác lác
Truất phế đồng minh Mail xơ xác
*
Mò tôm Hillary moi rác=Kathy Trần thân phờ phạc
O Ba Ma ám thất lạc
Nancy Pelosi tan nát
Nhân quyến công lý Kha Trấn Ác=ba rọi Cu Ba ngổng gân nạc
*
THANH T M
 

Van Batio

Well-known member
Ko đơn giản. Thằng nào nói đơn giản đâu. Ba cái diễn chữ thì nói làm gì. Mấy cái đống rác văn chương, sơn lâm mãi võ văn học
 

Van Batio

Well-known member
Coi lại dc 12 trang. Lưu tâm được bao nhiêu bài này

Tàm phương

Anh đâu nào biết trên đời
Ở ngay thân phận có trời hoang liêu
Bàn chân bước nhịp phiêu diêu
Tầm tay khoảng cách màu xiêu ly hình

Anh đâu nào biết tượng thinh
Cỏ cây dung dị vô tình quanh đây
Trần gian ánh mắt đong đầy
Triều nguyên bất chợt một ngày xa xăm


Trùng dương
(Vô xứ nhị thần)

Anh hiểu rằng từ một bờ cát trắng
Đã tạo nên ngàn tự tánh dung môi
Khơi tri hồ mùa đầu tiên lấp diện
Theo ngôi lời vòng khép chặt đôi mi

Từ khởi trí thi đàn vang thiện khúc
Kể em nghe qua rất mực buồn vui
Em có nghĩ những điều đơn dị ấy
Là thật ra toàn vẹn hết tâm hồn


Darkness is pure
(Bóng tối là thuần tịnh)

Định nghĩa thế nào về màu đêm
Từng chu huyền sáng phiêu mất rồi
Còn lại chút tờ se rất mỏng
Thiên hà bầu bạn với hình nhân

Tìm ở góc nhỏ một cành hoang
Đường ngã liêu xiêu ta thấy gì
Bóng người thi lao qua dĩ vãng
Và làm lại cuộc tuyệt thần tiên


Đơn tâm
(Mộc quận)

Người đi tìm gió bay mất rồi
Còn lại khoảng trống nối mi ai
Đôi mắt em thơ dần bé lại
Thu vào giọt lệ buổi chiều đông

Người đi tìm mưa bụi nhạt nhòa
Dưới làn thẩm tách dấu trăng treo
Chẳng hay hôm qua trời đất rũ
Giọt sương đọng lại giữa sa mờ


Căn nhà máu

Trong căn nhà máu
Nhuộm đỏ hồn ai
Chỉ có tâm tư
Là còn vô sự



Người đi hoang

Kẻ biến mất trong không gian
Xây dựng lại mối duyên đời
Làm nổi bật những họa tiết
Ngợi ca anh, người đi hoang



Tâm tư bình thường

Ngủ hết trăm năm
Đến kỳ tỉnh dậy
Thấy nhành hoa xinh
Trên bến thuyền tình

Tâm tư điệp ngữ
Chẳng kể sâu dày
Chỉ như tiếng vọng
Của loài đi hoang



Khúc trăng rằm

Viết thơ lên mặt trăng
Bước vào khái niệm chết
Gảy một khúc trăng rằm
Say nồng với tình yêu


Trí điệu thiền

Trí khôn nằm tại điệu
Người con gái nhảy thiền
Ôm ấp một cành mây
Học đếm một hai ba


Vọng sai

Muôn điều phóng túng
Có giữ được nhau
Qua một kiếp người
Hay là vọng sai

Ánh trăng bên cửa
Trèo lên mái nhà
Vụt bay đi mất
Chỉ còn màn đêm


Tảo mộ

Tảo mộ vào bình minh
Thấy người vẫn còn đó
Dung dăng và cười đùa
Rồi bơi ra biển khơi

Tôi định dừng hỏi người
Lúc này thế nào rồi
Nhưng nhận ra người vẫn
Hạnh phúc rạng ngời thôi



Cận niệm

Đi vào bụi cây
Nhớ lời mẹ dặn
Đừng ở quá lâu
Một nơi nào đó

Dù đẹp hay xấu
Sẽ thành như nó
Vĩnh viễn không về
Như ban đầu được

Tôi chợt nhận ra
Đi vào bụi cây
Ở lâu trong đó
Sẽ hóa thành cây

Trông đẹp tự nhiên
Nhưng khô cằn quá
Chẳng đi được nữa
Thăm non lên ngàn

Tôi liền ghi nhớ
Đi vào bụi cây
Ở một chút thôi
Mình vẫn làm người



Không trú xứ

Họ bảo tôi hãy ra khỏi trú xứ
Nhưng họ nào có ngờ rằng
Trước nay tôi không hề có trú xứ
Tôi luôn sống trong lung khởi không gian



Bóp nát tư tưởng

Ô này bằng hữu
Ví như đây là tư tưởng của tôi
Và anh ra sức bóp nát nó
Nghe hệt như một cậu chuyện đùa quá lố
Khi anh tuyên bố chắc nịch
Rằng mình sẽ bóp nát không khí vậy



Quyển sách chết

Đây là quyển sách chết
Miêu tả cách sống đời
Nhưng vấn đề của nó
Là không thể thưởng hoa



Hạnh nghị

Tôi hỏi goá phụ đầu xanh
Vì sao khóc giữa trời nhật
Để mưa tuôn đôi dòng lệ
Nhạt nhoà trôi biển phù tang



Nhớ Trưởng Phùng hội

Xưa kia ở chốn ngục tù
Trác khoa mô vũ vần thù thi ngai
Đàng ngoài điển bá liêu trai
Đàng trong miên tập tứ đài ly tha
Có người lữ khách đường xa
Hỏi han câu chuyện thật ra thế nào
Thưa rằng tôi ở rất cao
Đếm sao vô tận tràn vào chiêm bao



Lời ghi trên mộ bia

Hỡi người khách lạ hãy nhớ đây
Không ai xa lạ nơi chốn này
Trước kia ta cũng như người vậy
Người sẽ như là ta hiện nay



Mường tượng

Rồi một hôm thiên hạ đem anh về
Nằm ngoan nhiên như sáng suốt đến nay
Một hư chiều, một vùng riêng mở rộng
Diên kha hót và độ chí pha duyên
Ngàn tiếng họa vó ngôn xuân mở gót
Đây là nhà, là cửa giác minh châu
Anh tìm thoát qua gió đưa lan tỏa
Dưới không gian tuyệt diệu diễm nghiêm phần
Vì lẽ đó anh quên mất đường đi
Với ly tao và xác nắng trên đầu
Anh nhìn lại vào phi lao khánh thực
Rồi chìm đắm thưởng lặng trong vinh quang



Cúc Quyên

Có khi nào em gảy
Một bản thiện tình ca
Âm tứ thánh nhiệm màu
Và triều châu dựng dậy
Bao tư niềm đoạn ngôn

Có khi nào em hay
Bờ mi che sớm tối
Cái thấy khuất mù thuyền
Con đường mưa đứt quãng
Nay ở tận miên man

Có khi nào ta gặp
Lại một quãng đời xưa
Với tranh thêu và bụi
Bám ở mỗi khuôn cành
Bông vẫy điệu nhiên thanh

Có khi nào ta mơ
Vạn vũ khúc dập dìu
Cung tao đàn xao xuyến
Điệp vấn đáp bồi hồi
Trời tưởng thưởng sinh linh



Hột mít

Thi ca vốn dĩ tầm ruồng
Bình sinh rớt hột cởi truồng tắm mưa
Thét gào rũ rượi đung đưa
Bù qua sớt lại đánh lừa mọi điên



Ngữ tánh đày đọa

Một cuộc triển lãm trên sông Lệ Hằng
Người đi, kẻ đứng lại
Có nhiều quan điểm được ném xuống,
Cũng như ngờ vực
Một thang dân rảo bước, tách ngoài vòng trục
Tiếng khóc đủ làm cho ly sinh chú ý
Khi giỗ giành và an ủi, được cho hay
Tôi không thấy gì ngoài ngữ tánh
Bị hành hạ bởi triết lý tư duy
Vì ban đầu thản đế biết chân thực
Là thiện mỹ, hoà điển trí muôn vương



Giải thoát - Detachment

Giải thoát tôi khỏi những điều phiền muộn
Và khi đó, tâm tôi là cánh rừng
Vòng đất đá, sỏi viền cây hoa
Sự tĩnh lặng, sự diệu bày, sự tha tri

Giải thoát tôi khỏi những khổ bi sầu luỵ
Và khi đó, tâm tôi là cánh diều
Vút bay trong gió chiều vô lung
Sự thản thiện, sự tột miền, sự tự do



Chốc lát

Trong chốc lát, ta chết đi
Bởi vì sao, em biết không
Chả bởi chi cả, hỡi tôi
Sự như lá rơi trên cành



Giỡn chơi ngôn ngữ

Giỡn chơi ngôn ngữ rất nhiều
Bây giờ mới biết con diều đi tu
Con diều bạn với trời thu
Cùng bay vút tốc trên mù sương xanh



Thế giới vọng tưởng - illusional world

Ta lạc vào thế giới vọng tưởng
Triều nguy nga phát tiết anh đài
Cơn say lời lẫm liệt hoa lư
Còn lại gì hay chỉ màu ma

Bao kẻ điên thường không biết dừng
Mộng lảo đảo như huyền châu dung
Ánh trăng tàn gương treo huyễn ảo
Đây là đâu giữa những niềm riêng



Những ông vua vô sân vùng ả rập
Vì tham quá tận nên chẳng thể sân
“Ô này tình ái, sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi ta ko đủ thời gian cho các việc thừa”

Vì sao có câu này. Cái trong ngoặc kép chính là đúng nguyên văn của một ông vua ả rập thời nào đó. Ngoài ra ổng còn nói thêm lúc đó và mấy lúc lặt vặt kc, nên có dị bản, nhưng ko sai biệt nhiều, vdu như:

Những ông vua vô sân vùng ả rập
Vì tham quá tận nên chẳng thể sân
“Ô này tình ái, sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi nó giết chết cuộc vui của đôi ta”...
“Ta là 1 ông vua vô sân...”

Cái câu này bị lan truyền ra, ngta mới làm thơ, phổ nhạc về nó, dài ra. R mấy thằng vua chúa nhỏ lẻ kc, quý tộc kc thấy hay, học theo. Chủ nghĩa vô sân ra đời, đại loại, tập trung bù khú ăn chơi có học, tham si cho thoả chí, quên sân, quên thù hận lặt vặt. Đỉnh cao chủ nghĩa vô sân giai đoạn đó. Tình huống?

Là cái ông vua đó, đẹp trai, đa thê, có bà vợ chính. Dù dc chiều chuộng hết mực nhưng bả gato thiệt, hờn ghen, giận dỗi lặt vặt. Cho nên một hm thằng cha vua mới phớt tỉnh nói ba câu đó

“Ô này tình ái (tình yêu, vợ, nương tử, hiền thê...), sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi ta ko đủ thời gian cho các việc thừa
Bởi nó giết chết cuộc vui của đôi ta
A là 1 ông vua vô sân”

Là vậy. R tại sao nó bị lan truyền ra cũng ko rõ. Con hầu nào nghe lỏm chăng?

Lan man kết bình: Thời nào ko biết, rồi thực hư câu chuyện. Nhưng nếu có thiệt, thằng viết bài này từng là ông vua phát minh ra câu nói đó, cụm đó?

Is luân hồi real?

Ta là ông vua vô sân.
Vua vô sân.



Khoảnh khắc

Tôi nhớ lại từ một phút giây
Thân tôi đau, tâm tôi định tĩnh
Khoảnh khắc ấy, tôi nên bất tử
Tan biến đi, chẳng giữ lại gì



Anicca
Tôi thấy vô thường như một vị thầy
Một vị thầy truyền tâm pháp

Đây là những điều minh bạch
Đây là sinh
Đây là già
Đây là bệnh
Đây là tử

Không ai được phép quên



Glimpse

I never know
Right in this life lies a solitary sky
My walk is trembling
The tender gaps, blurred colors; every pigment falling apart

I never know
Statues are always silent
Stay nonchalant grasses and flowers
All eyes are seemingly overloaded
The pure tide one day goes far away



Hiểu cái chết

Liệu rằng anh có hiểu được cái chết
Tinh thông như một vị thầy, thiện nghệ
Cái chết, evanescent
Nơi chấm dứt mọi cuộc chơi
Mọi hiện hữu mê lầm hoang tri
Ô anh chưa bao giờ hiểu
Vì mỗi lần tôi hỏi
Anh đều quay lưng đi



Bài thơ diệu

Vô song, một bài thơ diệu đã để lại đời
Tôi sẽ làm gì với nó
Một loạt những chấm nhỏ này
Đã tạo nên những nhục chữ thân yêu
Ồ không, thưa bằng hữu
Nếu cho rằng triện tánh được để đạt
Chẳng khác chi một trò đùa hư phai

31 bài. Nhớ thường trực cần là bật ra. Thì 5-6 bài đầu
 
Sửa lần cuối:

Van Batio

Well-known member
Bên máy phụ toàn bài diễn chữ ko. Bốc tạm 2 bài này, coi như chia sẻ chút gì

Thi đàn kiến

Bên vó lục chiều tà thi điên
Hợp rồi tan huy ma áo não
Nấm mồ ai xây, ai đợi giữa miên trường
Đường về ai mong, ai dựng giữa triền hư

Thi đàn kiến, kẻ ở người đi
Trong phút chốc muội hồ biền dâng
Khi bỏ mặc, nó theo ta như hình với bóng
Khi đan miền, nó lạc lõng tách rời vô phương



Vọng man di

Cơn nghiện ma khiến cho linh hồn chao đảo
Quỷ dữ thoạt đùa, treo hoang biên kiến, miệng máu nhô ra, nhắc hờn chuyện xa xưa
Từ tiết hai, con người mất đi dòng bản ngã tại vị bao lâu
Quỷ nhập tràng vây ráp, giết nát tổng thể thành phần thể trược, quyết liệt tận cùng ko buông tha

Cơn vọng tưởng man di cười đùa
Trùng biên vây ráp rã rời tượng lo
Mảnh trăng rơi ký ức nhạt nhòa theo màu máu
Nơi bóng tối đi về, chất chứa ngàn mê mờ vọng sai

Cơ hư trùng biên
Những kẻ lạc loài trong đêm thâu

Tôi kiếm tìm mục vụ diệu thi
Trong đêm đen bão tố mù thuyền
Tôi loay hoay giữa mờ sương ảnh
Chết giữa đàng tức tưởi bơ vơ

Xài 2 cái, 1 motor g7 power. 1 phụ g6 play thì phải. Khoe nhẹ, ko lq

Đúng. Ai tinh ý vậy. Thi đàn kiến muội hồ kẻ ở người đi. Chẳng qua là nói mé cho cái ý, thi đàn gì ncc. Diễn đàn tụi bây như cục cớ.t. Văn thơ phải lai láng nhuần nhị tí. Nghĩ lại rồi. Chắc nói nhảm thôi. Nhưng mà lúc làm, cũng có chút mảnh ý thức muốn chửi thi đàn xanh thấy mẹ luôn ko?
 

Van Batio

Well-known member
Tinh hết mức luôn nè

Tàm phương

Anh đâu nào biết trên đời
Ở ngay thân phận có trời hoang liêu
Bàn chân bước nhịp phiêu diêu
Tầm tay khoảng cách màu xiêu ly hình

Anh đâu nào biết tượng thinh
Cỏ cây dung dị vô tình quanh đây
Trần gian ánh mắt đong đầy
Triều nguyên bất chợt một ngày xa xăm


Trùng dương
(Vô xứ nhị thần)

Anh hiểu rằng từ một bờ cát trắng
Đã tạo nên ngàn tự tánh dung môi
Khơi tri hồ mùa đầu tiên lấp diện
Theo ngôi lời vòng khép chặt đôi mi

Từ khởi trí thi đàn vang thiện khúc
Kể em nghe qua rất mực buồn vui
Em có nghĩ những điều đơn dị ấy
Là thật ra toàn vẹn hết tâm hồn


Darkness is pure
(Bóng tối là thuần tịnh)

Định nghĩa thế nào về màu đêm
Từng chu huyền sáng phiêu mất rồi
Còn lại chút tờ se rất mỏng
Thiên hà bầu bạn với hình nhân

Tìm ở góc nhỏ một cành hoang
Đường ngã liêu xiêu ta thấy gì
Bóng người thi lao qua dĩ vãng
Và làm lại cuộc tuyệt thần tiên


Đơn tâm
(Mộc quận)

Người đi tìm gió bay mất rồi
Còn lại khoảng trống nối mi ai
Đôi mắt em thơ dần bé lại
Thu vào giọt lệ buổi chiều đông

Người đi tìm mưa bụi nhạt nhòa
Dưới làn thẩm tách dấu trăng treo
Chẳng hay hôm qua trời đất rũ
Giọt sương đọng lại giữa sa mờ


Căn nhà máu

Trong căn nhà máu
Nhuộm đỏ hồn ai
Chỉ có tâm tư
Là còn vô sự


Người đi hoang

Kẻ biến mất trong không gian
Xây dựng lại mối duyên đời
Làm nổi bật những họa tiết
Ngợi ca anh, người đi hoang



Tâm tư bình thường

Ngủ hết trăm năm
Đến kỳ tỉnh dậy
Thấy nhành hoa xinh
Trên bến thuyền tình

Tâm tư điệp ngữ
Chẳng kể sâu dày
Chỉ như tiếng vọng
Của loài đi hoang



Khúc trăng rằm

Viết thơ lên mặt trăng
Bước vào khái niệm chết
Gảy một khúc trăng rằm
Say nồng với tình yêu



Vọng sai

Muôn điều phóng túng
Có giữ được nhau
Qua một kiếp người
Hay là vọng sai

Ánh trăng bên cửa
Trèo lên mái nhà
Vụt bay đi mất
Chỉ còn màn đêm



Không trú xứ

Họ bảo tôi hãy ra khỏi trú xứ
Nhưng họ nào có ngờ rằng
Trước nay tôi không hề có trú xứ
Tôi luôn sống trong lung khởi không gian


Quyển sách chết

Đây là quyển sách chết
Miêu tả cách sống đời
Nhưng vấn đề của nó
Là không thể thưởng hoa


Hạnh nghị

Tôi hỏi goá phụ đầu xanh
Vì sao khóc giữa trời nhật
Để mưa tuôn đôi dòng lệ
Nhạt nhoà trôi biển phù tang



Lời ghi trên mộ bia

Hỡi người khách lạ hãy nhớ đây
Không ai xa lạ nơi chốn này
Trước kia ta cũng như người vậy
Người sẽ như là ta hiện nay



Giải thoát - Detachment

Giải thoát tôi khỏi những điều phiền muộn
Và khi đó, tâm tôi là cánh rừng
Vòng đất đá, sỏi viền cây hoa
Sự tĩnh lặng, sự diệu bày, sự tha tri

Giải thoát tôi khỏi những khổ bi sầu luỵ
Và khi đó, tâm tôi là cánh diều
Vút bay trong gió chiều vô lung
Sự thản thiện, sự tột miền, sự tự do


Chốc lát

Trong chốc lát, ta chết đi
Bởi vì sao, em biết không
Chả bởi chi cả, hỡi tôi
Sự như lá rơi trên cành



Thế giới vọng tưởng - illusional world

Ta lạc vào thế giới vọng tưởng
Triều nguy nga phát tiết anh đài
Cơn say lời lẫm liệt hoa lư
Còn lại gì hay chỉ màu ma

Bao kẻ điên thường không biết dừng
Mộng lảo đảo như huyền châu dung
Ánh trăng tàn gương treo huyễn ảo
Đây là đâu giữa những niềm riêng


Vua vô sân


Những ông vua vô sân vùng ả rập
Vì tham quá tận nên chẳng thể sân
“Ô này tình ái, sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi ta ko đủ thời gian cho các việc thừa”

Vì sao có câu này. Cái trong ngoặc kép chính là đúng nguyên văn của một ông vua ả rập thời nào đó. Ngoài ra ổng còn nói thêm lúc đó và mấy lúc lặt vặt kc, nên có dị bản, nhưng ko sai biệt nhiều, vdu như:

Những ông vua vô sân vùng ả rập
Vì tham quá tận nên chẳng thể sân
“Ô này tình ái, sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi nó giết chết cuộc vui của đôi ta”...
“Ta là 1 ông vua vô sân...”

Cái câu này bị lan truyền ra, ngta mới làm thơ, phổ nhạc về nó, dài ra. R mấy thằng vua chúa nhỏ lẻ kc, quý tộc kc thấy hay, học theo. Chủ nghĩa vô sân ra đời, đại loại, tập trung bù khú ăn chơi có học, tham si cho thoả chí, quên sân, quên thù hận lặt vặt. Đỉnh cao chủ nghĩa vô sân giai đoạn đó. Tình huống?

Là cái ông vua đó, đẹp trai, đa thê, có bà vợ chính. Dù dc chiều chuộng hết mực nhưng bả gato thiệt, hờn ghen, giận dỗi lặt vặt. Cho nên một hm thằng cha vua mới phớt tỉnh nói ba câu đó

“Ô này tình ái (tình yêu, vợ, nương tử, hiền thê...), sân thật ích kỉ, vô vị
Bởi ta ko đủ thời gian cho các việc thừa
Bởi nó giết chết cuộc vui của đôi ta
A là 1 ông vua vô sân”

Là vậy. R tại sao nó bị lan truyền ra cũng ko rõ. Con hầu nào nghe lỏm chăng?

Lan man kết bình: Thời nào ko biết, rồi thực hư câu chuyện. Nhưng nếu có thiệt, thằng viết bài này từng là ông vua phát minh ra câu nói đó, cụm đó?

Is luân hồi real?

Ta là ông vua vô sân.
Vua vô sân.


Khoảnh khắc

Tôi nhớ lại từ một phút giây
Thân tôi đau, tâm tôi định tĩnh
Khoảnh khắc ấy, tôi nên bất tử
Tan biến đi, chẳng giữ lại gì



Anicca
Tôi thấy vô thường như một vị thầy
Một vị thầy truyền tâm pháp
Đây là những điều minh bạch
Đây là sinh
Đây là già
Đây là bệnh
Đây là tử
Không ai được phép quên


Glimpse

I never know
Right in this life lies a solitary sky
My walk is trembling
The tender gaps, blurred colors; every pigment falling apart

I never know
Statues are always silent
Stay nonchalant grasses and flowers
All eyes are seemingly overloaded
The pure tide one day goes far away


Bài thơ diệu

Vô song, một bài thơ diệu đã để lại đời
Tôi sẽ làm gì với nó
Một loạt những chấm nhỏ này
Đã tạo nên những nhục chữ thân yêu
Ồ không, thưa bằng hữu
Nếu cho rằng triện tánh được để đạt
Chẳng khác chi một trò đùa hư phai
 

Van Batio

Well-known member
Nghĩa là ko sa đà vào biểu diễn, khi cần có thể bung ra được, làm cảm hứng cho cuộc sống hiện thực kiểu gì. Thực dụng luôn. Ko tào lao
 

Van Batio

Well-known member
Máy phụ. Bài đầu hơi sến mà nghĩ chắc cũng cần cho ai đó, post luôn. Có chút. Nó dường như là kết thúc cho bài thơ nào nữa. Mà thôi kệ đi. Thấy đứng một mình cũng hay


Cuộc đời đẹp

Tất cả những vần thơ
Miêu tả cuộc đời đẹp
Những tờ trang rất tình
Gửi mây gió ngàn bay


Một bài u ám, mà cũng thực dụng

Khi chết đến

Làm gì khi chết đến
Tâm tư ta rối bời
Giọt sương rơi lặng lẽ
Tan hoại vào hư vô
 
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom