Cái sóng của cng nó nguy hiểm. Dĩ nhiên nó nguy hiểm với những thằng như tao. Thằng ko nhạy thì đâu lq gì. Kể truyện mới độc quyền trên đây. Hồi xưa còn dg luyện chút. Cái trong khoảng tg tết, có ông ng quen lâu năm đến nhà. Là lâu r ổng mới ghé. Mà thời điểm đó dg luyện lại, nghiệp nhắc, nên nhạy. Do sự cố gì đó, cả nhà ra mở cửa chậm cho ổng, mà ông già thì ngồi ngay đó. Tạo cảm giác như là, nhà khinh thường khách, biết mà ko ra mở. Mà ông già ổng dg mệt, hay ngái ngủ gì đó, đại loại. Chả ai cố tình gì ở đây cả. Trời đất ơi. Tao ra mở, cái luồng của ổng làm tao ho sặc sụa. Ho suốt buổi. Phải. Ổng về gần 1 tiếng sau mới hết ho. Cái sóng cng, vui buồn hờn giận, thù ghét, ăn vô nguy hiểm. Hiểu nó như sao. Như thằng mắc dịch nào mà đốt lá vậy đó, khét lẹt lên. Thì cái sóng nó tác động như vậy dc, chẳng qua mức tưởng thức mày bt, thì mày ít ăn, ít ảnh hưởng. Chứ mà ăn dc, thì nó cỡ vậy, như nghe rõ mùi đốt lá luôn, độc hại cỡ đó. Ghê gớm. Là thằng cha đó dg hiểu lầm hiểu ko, bung cái sóng nghĩ đó ra. Có thể là chả ngừng r, nhưng nó vẫn còn trong ko gian, tao dg nhạy, ăn hết luôn. Như là ăn nguyên mùi rác, mùi lá đốt phạm vi gần vậy, đại loại. Sóng. Bởi vậy mới nói, phải lan tỏa những cái gì, tư tưởng tích cực, là zậy. Thiên hạ ăn cái sóng đó thì mới luân hồi tốt đẹp hơn, sống đã hơn. Đó. Nó có