Nồng Nàn Phố
Active member
Bài thơ: Anh già rồi... em!
Nhà thơ: Nồng Nàn PhốLại thêm một mùa thu nữa trôi qua
Cây lá vàng nhắc chuyện gì trước cửa
Nếu được chọn chắc không ai nhận điều tan vỡ
Anh cũng làm lại đời mình bằng khoảnh khắc thương em
Thành phố đi qua có vài ngôi nhà êm đềm
Chỉ riêng trên đầu anh sao nhiều bão tố
Chẳng dám nói với em... sợ rồi lầm lỡ
Anh không ngăn nổi anh gây chuyện đau lòng
Giá đổi được tất cả đời mình ôm lấy mong manh
Xin vuốt mái tóc rối vào nếp chiều gió thổi
Đến sớm nhất có thể để em không hoang phí đợi
Cả tuổi thanh xuân gom góp chuộc mây trời
Biết làm sao khi anh không bản lĩnh em ơi
Hất đổ tất cả những điều quá cũ
Giá mà anh giỏi nhẫn tâm... kệ đời ôm em ngủ
Thì... chắc gì chuyện mình không đớn đau?
Biết làm sao khi gặp được em hai tay úa nhàu
Anh đã thuộc về một phương trời rất khác
Cả một thời trai trẻ hai chân đi lạc
Để ngày gặp em trễ quá yên bình
Giá mà anh vẫn còn là khu rừng non xanh
Xin kiệt cùng ngút ngàn cho em mãi mãi
Nhưng chết rồi... anh là tàn cây sót lại
Sau trận ngông cuồng tuổi trẻ phôi pha
Chẳng đủ dã man rũ bỏ được điều đã qua
Nên trời ạ! xin em đừng khóc!