Nồng Nàn Phố
Active member
Bài thơ: Miền Trung của con
Nhà thơ: Nồng Nàn PhốGiữa thị thành nghe tin quê hương lũ lụt kéo về
Lòng dạ đứa tha hương quặn đau trước từng cơn gió
Quê mình chiều nay có anh trai mất con mất vợ
Đỏ mắt trông theo lũ cuộn xóm làng
Miền Trung khúc ruột nghèo khổ gian nan
Làm sao lành lại tang thương hàng năm rỉ máu!
Lũ cướp mất giàn bầu lụt cuốn trôi bờ giậu
Nhà hàng xóm hôm qua bay mái mất rồi
Làng mình neo người sao chống chọi nổi mẹ ơi
Xin đừng khóc nhiều bởi ông trời chưa bao giờ có mắt
Miền Trung của con cả năm nợ nần chật vật
Đến củ khoai lang cũng mặn đắng sức người
Cả vồng đất cha đào đẫm mồ hôi rơi
Mà cuối vụ nào cũng cả đêm đứng ngồi không dám nghỉ
Mùa hè gió Lào cứa đứt da hai bàn tay chị
Cát trắng bỏng chân xiêu dáng gánh gồng
Anh vào Nam làm công nhân không ở lại nhà chồng
Nên một mình chị nhét giang san đầy quang gánh
Mùa lũ về dòng sông quê mình đỏ lạnh
Bao người trôi sông không thấy xác trở về
Anh làng chài khua nhẹ mái chèo sợ khua trúng người cùng quê
Nằm dưới ấy lâu rồi vẫn còn nhớ tiếng người miền Trung nặng dấu
Chiều nay bão lại về rồi hỡi Dì hỡi Cậu
Dằn lại mái tranh cột lại đàn bò
Thị thành phồn hoa trăm nỗi âu lo
Vẫn lo nhất làng mình neo người chống bão!
P/s: Thương