Nồng Nàn Phố
Active member
Bài thơ: Làng mình đâu rồi mẹ ơi
Nhà thơ: Nồng Nàn PhốCon thèm bắc thang lên hỏi ông trời hà cớ vì sao
Cả làng con chết trong đêm bất ngờ tức tưởi
Mẹ chưa kịp lần đầu ăn gói mì người ta mang tới
Cha chưa kịp thấy các em chới với dưới tường nhà
Dậu mồng tơi ông bà trồng vài tháng nữa đơm hoa
Con thích trò nghiền nát quả mồng tơi làm mực vẽ
Con sẽ vẽ làng mình vẽ ruộng đồng vẽ mái tóc mẹ
Buông dài như dòng sông tuổi thơ hiền lắm... vậy mà
Người ta tìm được con nằm co ro trong vòng tay cha
Còn mẹ và các em chìm sâu trong dòng đất đỏ
Trong tay em con còn nắm chặt cặp vở
Nó nắm chặt ước mơ mai này lớn lên đi học xa nhà
Chú Sáu, cô Mười chị Út nhà bên trôi đi rất xa
Họ lam lũ một đời làm gì biết bơi mà ông trời nỡ
Không cho chú Sáu cô Mười chọn một cái chết cho chị Út đỡ sợ
Chết đầm đìa dưới thẳm sâu đau đớn lắm ông trời!
Còn đâu luỹ tre xanh còn đâu đường làng cho con rong chơi
Chiều nào con dẫn các em lầm lũi tìm lũ gá mái đẻ
Bầy gà con chiếp chiếp khản hơi gọi mẹ
Lục lạc trâu nhà ai vùi đáy giếng nhà mình
Con thèm bắc thang lên tận mây xanh
Ngồi ngó xuống làng mình tối hôm nay đến ngày xoá sổ
Chẳng còn ô ăn quan
Chẳng còn bánh chiên
Chẳng còn xóm chợ
Chẳng còn mẹ cha
Chẳng còn các em
Chẳng còn cả con... cô bé nằm trong tay cha mơ giấc mộng yêu đời!
Làng mình trôi đi đâu rồi mẹ ơi?