Bài thơ: Rét nàng Bân
Tác giả: Minh Phúc HiếuCon đưa tay, hứng những giọt mưa phùn
Thấy trào nhớ, khói bếp đun của mẹ
Cái lạnh se se, lùa vào tim thật nhẹ
Mẹ thoáng giật mình, có lẽ...rét nàng bân
Hoa cải tàn mùa, sau những trận mưa xuân
Lúa bắt đầu lên vì có lân mẹ bón
Cỏ sạch từng bờ, bởi bàn tay mẹ dọn
Ươm giống mùa màng, chờ đón vụ bội thu
Lất phất mưa giăng ban sáng bụi sương mù
Mẹ thương đàn gà, lấy lồng bu nhốt lại
Chăm chút hàng ngày, cho một mùa cấy hái
Nhưng vẫn dành lòng, cho đàn mái, nuôi con
Cái rét mênh mang, nhưng không lạnh tâm hồn
Chuyện cổ tích về một cồn cát trắng
Có nàng tên ‘Bân’ vẫn dầm mưa dãi nắng
Lặn lội tìm chồng, trong đêm vắng mùa đông
Rồi đến một ngày trời bỗng đổ cơn dông
‘Bân’ nằm chết trên cánh đồng lạnh giá
Xót một đời người truân chuyên, vất vả
Vẫn dấu ghi còn, dù dĩ vãng lùi xa
Chiều thả hoàng hôn mẹ tất tả ra về
Rét cuống quýt , cũng bên lề theo mẹ
Bỗng tiễng khóc ai vọng về nghe khe khẽ
Mẹ thoáng chạnh lòng, có lẽ ...của nàng ‘Bân ‘