Bài thơ Tựa đầu vào quê - Phan Dương

doanhieu

Well-known member

Bài thơ: Tựa đầu vào quê​

Tác giả: Phan Dương

Nhớ từ một vũng trâu đằm
Tình quê thổn thức giữa trăm nẻo về
Lo toan, gió cũng bộn bề
Cỏ lau bạc trắng sườn đê cuối chiều

Bên nhau dù ít hay nhiều
Vẫn là bùn đất ta yêu một thời
Người đi hun hút cuối trời
Có còn mang sắc nắng phơi ngày nào?

Tuổi thơ là bóng cào cào
Là chuồn chuồn ớt liệng chao trên đầu…
Trâu đằm một vũng đục ngầu
Mà theo ký ức từ đâu vọng về?

Soi mình vào nước sông quê
Gặp từng bạn thuở đi về thả trâu
Đời người dù có ở đâu
Khi buồn, hãy cứ tựa đầu vào quê…
tựa đầu vào quê.jpg
 

doanhieu

Well-known member

Bài thơ: Tháng giêng​

Tác giả: Phan Dương

Tay nâng một chén ngọc ngà
Hương xuân lan toả gần xa ngời ngời
Tháng giêng lấp lánh một thời
Mưa xuân, cứ để cho rơi ướt đầu…

Thơm nồng, mẹ với miếng trầu
Tiếng xưa vọng lại từng câu ân tình
Chợt ta chẳng nhận ra mình,
Chợt đêm chẳng biết bình minh đã về…

Có khi mưa gió dầm dề
Có khi lạnh giá đến tê tái lòng
Tháng giêng đôi ngả đục trong
Lúc vui, lúc lại cháy lòng nhớ thương

Cửa chùa hương khói còn vương
Bàn chân in giữa vô thường, sắc không
Nhỏ nhoi ta với mênh mông
Nụ cười buốt giá giữa bồng bềnh sương

Tiệc tàn, người lại tha hương
Cánh hoa rụng giữa nẻo đường chia xa
Một phần ký ức phôi pha,
Một phần hương sắc,
ấy là tháng giêng!
tháng giêng.jpg
 
Xem nhiều nhất cùng tác giả
Tác phẩm mới cùng tác giả
Top Bottom